Nhưng tính cách lạnh lùng và kiêu ngạo của cô lại khiến cô nghĩ một đằng nói một nẻo, cứng ngắc nuốt xuống những lời cô nghĩ trong lòng, gấp đến mức đôi mắt hơi đỏ lên.
"Được rồi, tôi không chọc cô nữa." "Thành thật mà nói, tôi không thực sự ghét cô."
"Tôi cũng hiểu cảm xúc của cô, đang yên đang lành trải qua cuộc sống tốt đẹp, bỗng nhiên xuất hiện thêm một đối tượng hôn ước từ nông thôn tới, còn phải trai đơn gái chiết sống cùng một phòng, thực sự sẽ cảm thấy không thoải mái."
Nghe Diệp Huyền nói những lời ân cần như vậy, trong lòng Lâm Thanh Nham càng cảm thấy xấu hổ hơn. Đôi mắt cô đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại, cô nói: "Cái tên chết tiệt này, anh nói mấy lời này làm gì...
"Lại muốn khóc à?"
Diệp Huyền cười nói: "Mọi người đều đang nhìn đấy, đừng lúc nào cũng rơi nước mắt, hình tượng nữ chủ tịch bá đạo của cô sẽ giảm đi rất nhiều đó."
Nói xong, Diệp Huyền mỉm cười lắc đầu, kín đáo đưa khăn giấy cho cô rồi quay đầu đi.
Nhìn dáng người cao lớn của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi có chút sững sờ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát và không nỡ, muốn cùng hắn trò chuyện nhiều hơn chút. Dù chỉ là nói mấy câu trên trời dưới đất không mặn không nhạt cũng tốt. Đây là lần đầu tiên cô có loại cảm giác khó hiểu này khi nghĩ về một người đàn ông.
Không thể không nói, ban đầu Lâm Thanh Nham thật sự không chào đón Diệp Huyền, nhưng bây giờ cô đã dần dần bị hắn chinh phục, đã bắt đầu lưu luyến Diệp Huyền.
Không lâu sau, tin tức về Hồng U Tử - một ông lớn trong giới đầu tư đã bỏ ra khoản tiền khổng lồ 2 tỷ để đầu tư vào Tập đoàn Lâm thị được lan truyền với tốc độ cực nhanh. Toàn bộ Dương Thành gần như đều sửng sốt.
Tin tức Ngô Long Tôn, chủ tịch mới của Tập đoàn Thiên Di, bị người ta phế đi một cánh tay cũng lan truyền như một cơn gió xuân quét qua trái đất. Chuyện này khiến Ngô Long Tôn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Khi từ bệnh viện trở về nhà, hắn ngay lập tức tìm đến Phùng Tam gia:
"Tập đoàn Lâm thị đang ẩn giấu một cường giả, tôi muốn nhà họ Phùng phái ra hai cao thủ đến nhổ bỏ chướng ngại vật này."
Nghe vậy, Phùng Tam gia nhìn bàn tay đang băng bó của Ngô Long Tôn, không khỏi khế cau mày:
"Tập đoàn Lâm thị thật sự ẩn giấu một cường giả?" "Đúng vậy!"
Giọng nói của Ngô Long Tôn chứa đựng sự tức giận: "Người này tên là Diệp Huyền, thực lực không tồi!"
"Chuyện này..."
Phùng Tam gia có chút do dự: "Ông lớn giới đầu tư là Hồng U Tử đã đầu tư 2 tỷ vào tập đoàn Lâm thị, nếu chúng ta giết Diệp Huyền, chẳng phải sẽ tương đương với việc khiêu khích Hồng U Tử sao?”
Ngô Long Tôn làm sao có thể không hiểu Phùng 'Tam gia đang biến tướng đòi tiền, vội vàng nói:
"Tam gia, chỉ cần ngài chịu ra tay, sau khi sự việc xong xuôi, một khi sự tình giải quyết xong tôi sẽ cảm ơn ngài thật tốt!"
"Tốt!"
Phùng Tam gia cười cười: "Em trai Ngô Thiên Di của cậu kinh doanh hai con đường bar ở Dương Thành đúng không? Tôi cảm thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta tiến hành hợp tác đi?"
"Chia, bên cậu sáu, tôi bốn!"
"Với các mối quan hệ và lực lượng của nhà họ Phùng tôi, tuyệt đối đảm bảo rằng quán bar sẽ phát triển mạnh mẽ, sự hợp tác này là đôi bên cùng có lợi, cậu thấy sao?"
Cả người Ngô Long Tôn căng cứng. Để có được hai con phố quán bar này, Tập đoàn Thiên Di có thể nói đã bỏ ra hơn một tỷ, phải mất vài năm mới có thể hồi vốn, lợi nhuận ròng một năm chỉ khoảng 100 triệu!
Nhưng bây giờ, Phùng Tam gia vừa mở miệng là muốn bốn mươi phần trăm lợi nhuận? Thật sự là không hề khách khít
Nhưng thật bất lực, nếu Diệp Huyền chưa chết, vậy thì Tập đoàn Lâm thị sẽ không thể bị công phá!
"Được!"
Ngô Long Tôn hít một hơi thật sâu, miệng một đằng †âm một nẻo, nói: "Có nhà họ Phùng gia nhập, việc kinh doanh của phố bar chắc chắn sẽ tăng gấp bội, tất nhiên tập đoàn Thiên Di của tôi rất sẵn lòng!"
"Tốt!"
Phùng Tam gia vui vẻ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: "Triệu Mẫn, đến Tập đoàn Lâm thị giết chết một người tên là Diệp Huyền!"
Phùng Tam gia cúp điện thoại, hai mắt Ngô Long Tôn mở to, hô hấp dồn dập hỏi: "Người vừa rồi, có phải là Nắm đấm sắt Triệu Mẫn không?”
Năm đấm sắt Triệu Mẫn, theo lời đồn thì gã có một đôi nắm đấm đã luyện đến cảnh giới của thần, thực lực cũng đã thăng cấp đến cảnh giới Chân Vũ, là cường giả Hoàng Cảnh!
"Đúng, chính là người này!"
Phùng Tam gia khẽ gật đầu, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.
"Quá tuyệt!" Ngô Long Tôn cười ha hả: "Võ giả chân chính đã ra tay, tên khốn kiếp Diệp Huyền tuyệt đối không còn đường sống!"
Phòng làm việc của Lâm Thanh Nham.
"Cha nghe nói Ngô Long Tôn tới gây chuyện, con không sao chứ?" Lâm Văn Bạch bước nhanh vào, hỏi.
"Con không sao." Lâm Thanh Nham khẽ mỉm cười, sau đó thấp giọng nói: "Diệp Huyền đến kịp, không chỉ cứu con mà còn đánh cho Ngô Long Tôn phải chạy!"
"Diệp Huyền?"
Lâm Văn Bạch nhớ tới lúc ở trong phòng họp Diệp Huyền đã làm ông mất mặt, sắc mặt trở nên âm trầm:
"Thằng nhãi đó, coi như nó lập công chuộc tội đi!"
"Cha"
Lâm Thanh Nham nói nhỏ: "Trong khoảng thời gian này, con cảm thấy Diệp Huyền là người tốt, trước kia chúng ta hiểu lầm anh ta rồi!"
"Cái gì?"
Lâm Văn Bạch lập tức nhớ tới vừa rồi trong phòng họp Diệp Huyền không hề nể mặt ông, ông lạnh lùng nói: "Thanh Nham, cha thấy mấy ngày nay con càng ngày càng tốt với nó."
"Không phải là con thích nó rồi đó chứ?”