Lúc này, Triệu Hồng Hoa và cục trưởng Hình yên lặng nhìn nhau trong giây lát, nhịp tim trong nháy mắt tăng vọt lên hơn 180!
Họ không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu như hai người mang quân đến bắt Diệp Huyền!
Tuy nhiên trong lòng càng sợ cái gì thì cái đó càng đến!
Hai người thấy Diệp Huyền thong thả đi từ sau Lâm Thanh Nham và Lâm lão gia ra, nói:
“Tiểu Hình, Tiểu Triệu, hai người rất có bản lĩnh đấy, vậy mà lại dám dẫn người đến bắt tôi?”
Giọng nói Diệp Huyền bình thản không có gì lạ, nhưng lập tức khiến cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa bị doạ đến mức tim đập thình thịch!
“Nguy rồi, nguy rồi, thật đúng là Diệp Huyền ở đây!” “Chúng ta thế mà chạy tới bắt Diệp Huyền?” “Mẹ nó! Cái tên khốn Tống Lâm Thịnh này lại hại chúng ta thảm đến vậy!”
Cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa không khỏi thầm chửi rủa trong lòng, toàn thân cứng đờ, căn bản không dám động đậy!
Lâm lão gia và Lâm Thanh Nham sợ hãi. Tất cả đều cho rằng vì cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa quá tức giận nên mới đứng đó không nhúc nhích!
Nhưng trong lòng hai người nhất định vô cùng phần nộ, trong phút chốc sẽ nổi giận!
Đến lúc đó, Diệp Huyền sẽ gặp rắc rối!
Đặc biệt trong lòng Lâm Thanh Nham rất thấp thỏm!
Bởi vì trước đó Diệp Huyền đã bị chị Hoa chọc giận, đã đánh người trong nhà hàng rượu của Triệu Hồng Hoa, nhờ có Triệu Hồng Hoa nên Diệp Huyền mới được thả đi!
Bây giờ Diệp Huyền lại đến sơn trang của Triệu Hồng Hoa gây chuyện đánh nhau, lần này Triệu Hồng Hoa chắc chắn sẽ không tiếp tục bỏ qua cho Diệp Huyền!
Hơn nữa, vừa rồi Diệp Huyền còn gọi cục trưởng Hình và Triệu Hồng Hoa là Tiểu Hình và Tiểu Triệu? Đó là một sự thiếu tôn trọng đối với hai vị lãnh đạo!
“Diệp Huyền, anh không nên quá tức giận, đến việc mình đã nói cái gì anh cũng không nhận ra...”
Lâm Thanh Nham lo lắng suýt bật khóc!
Lâm Vân Bạch ở bên cạnh bị dọa đến mức gần như hồn lìa khỏi xác, trong lòng thầm kêu khổ:
“Biết ngay mà, tên khốn Diệp Huyền này nhất định đến hãm hại nhà họ Lâm...” Lúc này!
Sắc mặt Tống Lâm Thịnh đột nhiên tối sầm lại, trừng mắt nhìn Diệp Huyền rồi quát lớn:
“Diệp Huyền, thái độ của cậu đối với cục trưởng Hình và ông chủ Triệu như: vậy là sao? Cậu là cái thá gì!”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Lát nữa cục trưởng Hình và ông chủ Triệu sẽ bắt cậu đi, đến lúc đó cậu sẽ biết được hậu quả do mình gây ra, cậu cũng sẽ thấy được quyền lực của Cục Cảnh sát không phải là điều mà những người như cậu có thể tưởng tượng được!”
Tống Khải ở bên cạnh cũng cười mắng Diệp Huyền: “Thằng nhóc không biết điều, lần này anh cứ chờ bị bắt về cục đi, chờ nhìn thấy nhà họ Lâm biến thành hư vôi”
Hai cha con họ lúc này tức giận mắng Diệp Huyền, chủ yếu nghĩ rằng muốn khơi dậy sự tức giận trong lòng cục trưởng Hình và Triệu Hồng, để họ mạnh tay đối phó Diệp Huyền!
Không ngờ, cục trưởng Hình nhìn thấy cha con Tống Lâm Thịnh mắng Diệp Huyền với vẻ mặt kiêu ngạo, cuối cùng cũng không kìm được tức giận, vung một cái tát thật mạnh vào mặt Tống Lâm Thịnh!
Sau đó lòng bàn tay anh ta lại giơ lên, lại tát vào mặt Tống Khải!
“A!”
Hai cái tát của cục trưởng Hình mang theo sự tức giận mãnh liệt, lập tức làm cho Tống Lâm Thịnh và Tống Khải ngã xuống đất, khiến khuôn mặt vốn đã nhuốm máu của họ càng thêm vỡ vụn!
“Chuyện này!”
Những người có mặt thấy cảnh này đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể hiểu rõ tình huống!
Theo lý mà nói, cục trưởng Hình không nên trực tiếp bắt giữ Diệp Huyền sao, tại sao anh ta lại đột nhiên đánh Tống Lâm Thịnh và Tống Khải?
“Cục trưởng Hình, anh đây là có ý gì?”
Tống lão gia nhìn thấy Tống Lâm Thịnh và Tống Khải bị cục trưởng Hình tát, vẻ mặt sửng sốt, không nhịn được hỏi.
“Bởi vì họ đáng bị ăn đòn!”
Cục trưởng Hình nói với vẻ mặt tức giận: “Anh Diệp Huyền ở đây mà họ lại dám có thái độ phách lối, nên bị đánh!”
Nói xong, cục trưởng Hình vẫn cảm thấy tức giận trong lòng khó có thể tiêu tan, đạp một phát vào Tống Lâm Thịnh và Tống Khải!
Sau đó anh ta xoay người, tát một cái sắc bén và vang dội vào mặt Tống lão gial
“Bốp!”
Thấy cục trưởng Hình ra tay hung ác, còn đánh cả Tống lão gia, những người có mặt chết lặng!