Cho nên ông ta dù dùng mông để nghĩ cũng biết người có thể khiến ngay cả đến Bộ Ngoại Giao cũng không dám lơ là này, tuyệt đối là một nhân vật mà ông ta không thể đoán được.
Một nhân vật như vậy không được coi thường và xúc phạm!
Cho nên Vương Hạo Thiên hoàn toàn không để ý đến Lục Kiên vẫn đang nói không ngừng kia mà lập tức chạy về phía Diệp Huyền.
“Giám đốc Vương?”
Lục Kiên cực kỳ kinh ngạc khi thấy Vương Hạo Thiên coi mình như không khí mà chạy về phía Diệp Huyền!
Chuyện gì đang xảy ra thế? Chẳng lẽ Diệp Huyền và Vương Hạo Thiên có quan biết?
Chẳng trách hản lại có thể tự tin nói Lâm Thanh Nham và tập đoàn Lâm thị sẽ không có chuyện gì!
“Xin chào..."
Vương Hạo Thiên vẻ mặt hưng phấn, muốn cùng Diệp Huyền chào hỏi nhưng lại bị Diệp Huyền lên tiếng ngắt lời trước:
“Lâm Thanh Nham ở phía sau, sẽ tới đây ngay.
“Hả?”
Vương Hạo Thiên rất giỏi quan sát lời nói và cảm xúc của người khác, ông ta lập tức hiểu được ý đồ của Diệp Huyền!
Diệp Huyền không muốn người khác biết thân phận thật sự của mình!
Diệp Huyền tạm thời muốn che giấu!
Mặc dù không biết tại sao Diệp Huyền lại muốn che giấu thân phận thế nhưng Vương Hạo Thiên cũng không dám suy đoán quá nhiều. Hiện tại ông ta chỉ cần tuân theo mệnh lệnh mà hành động là được!
Vì vậy Vương Hạo Thiên lập tức điều chỉnh tâm tình, hướng Diệp Huyền gật đầu!
Nhìn thấy Diệp Huyền và Vương Hạo Thiên dường như không có bất kỳ giao tiếp thân thiết nào, Lục Kiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Diệp Huyền thật sự có quan hệ với Vương Hạo Thiên thì mọi chuyện sẽ không tốt chút nào!
May mần thay, may mắn thay! Đinh!
Cửa thang máy mở ra, Lâm Thanh Nham bước nhanh ra ngoài!
Dù có gương mặt tuyệt đẹp và tư thế hoàn hảo nhưng cô vẫn không thể giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt!
Vừa rồi Lâm Thanh Nham từ thang máy đi ra đã nhìn thấy 'Vương Hạo Thiên đứng cách thang máy không xa, trong lòng càng thêm lo lắng!
Vương Hạo Thiên là người đứng đầu của Cục Kiểm tra Chất lượng của Văn phòng Thành phố. Tất cả những người làm việc trong lĩnh vực xây dựng đều phải chịu sự giám sát của ông tai
Rất khó để gặp một ông lớn trong ngành như vậy!
Nhưng bây giờ, ông lớn trong ngành xây dựng này lại đích thân đến tập đoàn Lâm thị.
Tuy nhiên đáng tiếc thay, lần này ông ta đến không phải để khen ngợi mà là để hỏi tội!
“Giám đốc Vương...”
Lâm Thanh Nham đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị Vương Hạo Thiên mắng.
Thế nhưng, Vương Hạo Thiên lại chủ động đưa tay ra trước, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện:
“Xin chào, đột ngột ghé thăm như vậy, xin lỗi đã làm phiền tổng giám đốc Lâm rồi”
Cảnh tượng này hoàn toàn khiến cho mọi người đều choáng váng!
Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
Vương Hạo Thiên không phải nổi tiếng là người rất nghiêm túc sao? Tại sao lại thân thiện tốt bụng như vậy?
Ông ta không phải đến báo thù cho Lý Hùng Phi sao?
Chính bản thân Lâm Thanh Nham cũng chết đứng, sững sờ tại chỗ, thậm chí có chút choáng váng!
“Tổng giám đốc Lâm, giám đốc Vương muốn bắt tay với cô” Nữ thư ký phía sau vội vàng nhắc nhở.
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phản ứng lại, vội vàng đưa tay ra: “Giám đốc Vương, ngài đến gấp quá nên chúng tôi cũng
không có kịp chuẩn bị gì, khiến ngài phải chê cười rồi.”
“Tiểu Lâm lại khách sáo quá rồi!" Vương Hạo Thiên cười rất hiền lành, bắt tay Lâm Thanh Nham rồi tách ra ngay:
“Là lỗi do bọn tôi đến quá đột ngột, xin cô thứ lỗi cho.” Nói đến đây, trên mặt Vương Hạo Thiên tràn đầy tự trách: “Tổng giám đốc Lâm, thật ra lần này tôi đến đây là vì
muốn xin lỗi cô. Tối hôm qua đứa cháu ngu ngốc Lý Hùng Phi của tôi đã bỏ thuốc mê vào rượu của cô, có ý đồ xấu với c‹
“Nó là tội phạm! Nó đáng bị bỏ tù!”
Nghe được những lời này, Lâm Thanh Nham càng thêm sững sời
“Chuyện này là thế nào?” Cô lo lắng nhìn Vương Hạo Thiên, khóe mắt lại tình cờ nhìn thấy Diệp Huyền đứng cách đó không xa phía sau Vương
Hạo Thiên!
Lại nhìn thấy được nụ cười đầy tự tin và chắc chản của Diệp Huyền!
Ầm!
Trong lòng Lâm Thanh Nham chấn động, không khỏi thầm suy đoán: “Là Diệp Huyền đã giúp mình đúng không?”