“Được thôi, cược cái gì?” gương mặt xinh đẹp của Thạch Thắng Nam trở nên lạnh lẽo!
Diệp Huyền nhíu mày một chút và nói: “Được, cược 100 triệu như thế nào? Ngoài ra, Chung Hàn còn phải ở trước mặt mọi người xin lỗi bác sĩ Trương!”
Thạch Thẳng Nam và Chung Hàn nhìn nhau một cái tồi cùng cười lớn: “Bác sĩ Chung, ông nghĩ sao?”
Bác sĩ Chung cười lớn: “Không vấn đề gì cả, tiểu thư cô sẽ không thể mất tiền, và tôi cũng sẽ không thể mất thể diện!”
“Nhưng một trăm triệu và lời xin lỗi, cược như này thì có chút hơi ít đấy chứ!"
"Nếu nâng mức cược lên 500 triệu, và sau đó quỳ xuống xin lỗi thì cũng không tồi! Có điều tôi lo rằng Trương Vũ Hà và Diệp Huyền không đủ can đảm để cược thôi!"
Sau khi nghe Chung Hàn nói, người trong hộ ngay lập tức bắt đầu hò reo: “Chung thần y thật rộng lượng, có tự tin chiến thắng!”
Thạch Thẳng Nam lạnh lùng ngạo mạn nhìn Diệp Huyền: “Thế nào, anh có dám cược không?”
Diệp Huyền nhịn không được bật cười: “Vốn dĩ chỉ cần bồi thường 100 triệu là được rồi, nhưng các người lại muốn tặng cho tôi 500 triệu, tôi làm sao có thể không nhận”
“Được! Nhớ kỹ lời anh nói!"
Thạch Thẳng Nam cười lạnh một cái, Chung Hàn cũng có dáng vẻ tự ao tự đại, như đã chắc thẳng.
“Diệp Huyền...”
"Trái lại, bác sĩ Trương trong lòng lại mất tự tin, thấp giọng nói: "Diệp Huyền, nếu Chung Hàn thật sự có thể chữa được bệnh cho cháu gái của Diệp lão thì chúng ta phải nhận thua sao?”
Diệp Huyền bình tĩnh mỉm cười: “Từ khi bước chân vào cánh cửa này, tôi đã biết cháu gái Diệp lão mắc phải căn bệnh gì! Bệnh lạ của cô ấy, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể chữa khỏi được!"
“Cái này...”
Bác sĩ Trương không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn chưa gặp bệnh nhân mà tại sao Diệp Huyền lại hiểu rõ tình trạng bệnh của bệnh nhân rồi?
Lợi hại như vậy sao?!
Đúng lúc đó, Diệp lão bước ra khỏi sảnh với cây gậy trên tay và được người hầu đỡ, lịch sự nói:
“Mọi người, xin lỗi để mọi người đợi lâu."
Trong mắt mọi người nhìn thấy ông Diệp mặc trang phục vũ ngọc, đeo trên người cực phẩm đế vương ngọc lục bảo quý hiếm, tỏa ra vẻ quý tộc tuy nhiên khuôn mặt của ông lại vô cùng hốc hác.
Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lồi và răng lộ ra, như thể đã hơn chục ngày không được nghỉ ngơi
“Sắc mặt của ông ấy sao lại tệ vậy?"
Bác sĩ Trương tỏ ra khó hiểu, bởi vì cho dù lo lắng cho bệnh tình của cháu gái, ông Diệp cũng không thể hốc hác đến như vậy.
“Ha ha” Diệp Huyền cười nhạt: "Đã bị tà ma ăn mòn, sắc mặt làm sao có thể không hốc hác được.
“Hả?”
Bác sĩ Trương không khỏi kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: “Ông Diệp bị tà thuật xâm nhập sao?”
“Không phải” Diệp Huyền lắc đầu đáp: "Là cháu gái ông bị tà khí ám, ông Diệp chỉ là bị tà ma quấy nhiễu mà thôi.”
"Cái này...” Bác sĩ Trương càng thấy khó tin hơn: “Ông Diệp chỉ bị quấy nhiều mà đã hốc hác như vậy. Chẳng phải tình trạng của cháu gái ông ấy sẽ còn bi quan hơn sao?"
Diệp Huyền gật đầu nói: “Không chỉ có cháu gái của ông ấy lâm vào tình cảnh đáng lo ngại, mà ngay cả những người chữa trị cho cháu gái ông ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm lớn!"
“Đợi lát nữa chúng ta sẽ để Chung Hàn ra tay trước, để ông ta chịu tổn thất lớn. Chúng ta cứ chờ xem kịch hay thôi"