"Quả nhiên là đồ nhà quê, không có chút kiến thức, những lời ấu trĩ như vậy mà cũng dám nói rai"
Bây giờ ông không muốn nói thêm một lời nào với Diệp Huyền nữa! Ông cảm thấy nếu nói chuyện với Diệp Huyền nữa thì chỉ số IQ của bản thân sẽ bị hạ thấp!
Lâm Thanh Nham nhẹ giọng nói: "Cha, đừng tức giận, Diệp Huyền cũng là vì suy nghĩ cho chúng ta mà thôi."
"So với lúc đầu nhàn rỗi, hiện tại anh ta sẵn sàng cùng nhau bàn luận, điều này đã rất tốt rồi."
Nói đến đây, Lâm Thanh Nham nhìn Diệp Huyền đầy cảm kích: "Sở dĩ anh ta phế bỏ tay Ngô Long Tôn cũng vì để bảo vệ con và tập đoàn Lâm thị!"
"Nhà họ Phùng cho người đi giết Diệp Huyền, trên thực tế là muốn nuốt chửng tập đoàn Lâm thị chúng ta. Hôm nay Diệp Huyền giết Triệu Mẫn, con cảm thấy anh ta không làm sai."
Diệp Huyền không khỏi thầm ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Thanh Nham ra mặt nói chuyện thay hắn. Ban đầu hắn nghĩ rằng Lâm Thanh Nham nhất định sẽ oán hận hắn vì đã giết Triệu Mẫn, đưa đến phiền phức cho tập đoàn Lâm thị. Không ngờ, Lâm Thanh Nham tỏ ra thấu hiểu, thậm chí còn cảm thấy sự phản kích của hắn là đúng!
Có thể thấy, khi đối mặt với vấn đề này, cô có tầm nhìn xa hơn Lâm Văn Bạch.
"Tập đoàn Lâm thị đã bốn bề thọ địch, nếu chúng ta còn không đánh trả, nhà họ Phùng và tập đoàn Thiên Di sẽ nuốt chửng chúng ta!"
"Cha, chúng ta thật sự cần tìm một chỗ dựa vững chắc. Mặc kệ có thành công hay không, chúng ta nên thử xem!"
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thanh Nham chấp nhận đề nghị của Diệp Huyền!
Lâm Văn Bạch lập tức không vui: "Thanh Nham, con sao vậy, thế mà lại nói chuyện giúp Diệp Huyền?”
Diệp Huyền mỉm cười: 'Lâm Thanh Nham chỉ là nói theo sự thật! Nếu cứ co rúm lại, hành động như một kẻ hèn nhát, thực sự có thể giữ được tập đoàn Lâm thị sao? Chú Lâm, chú quá ngây thơ."
"Điều này sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người xem thường tập đoàn Lâm thị, thậm chí còn hợp lực với nhà họ Phùng và tập đoàn Thiên Di để lần lượt phân chia tập đoàn Lâm thị!"
Nghe vậy, Lâm Văn Bạch không khỏi tức giận mở to hai mắt, àn đứng dậy: "Diệp Huyền, anh nói ai co rúm? Nói ai là kẻ hèn nhát hả?!"
"Cha!" Lâm Thanh Nham bị dọa đến mức hoảng hốt, vội vàng khuyên nhủ Lâm Văn Bạch: "Đừng tức giận, Diệp Huyền không có ý xấu..."
Không ngờ Diệp Huyền lại thờ ơ nhún vai, cười nói: "Thanh Nham, cô không cần giúp tôi giải thích, tôi đúng là đang nói chú Lâm sợ hãi co rúm người lại!"
"Bị người khác khi dễ đến trên đầu luôn rồi, chú ấy lại chỉ dám ở nhà hung hăng với chúng ta! Nói chú ấy co rúm như kẻ hèn nhát thì có gì sai sao?"
"Diệp Huyền, đừng nói nữa!" Sắc mặt Lâm Thanh Nham thay đổi rất lớn, cô vội vàng ngăn Diệp Huyền lại, thấp giọng nói: "Anh bị ngốc à, tôi giải vây thay anh mà anh lại cho thêm một mồi lửa?"
Quả nhiên!
Lâm Văn Bạch cuối cùng cũng bạo phát: "Diệp Huyền, một tên đàn ông ăn bám ở nhà họ Lâm như anh dựa vào cái gì mà dám chế giễu tôi? Anh muốn tạo phản đúng không?!"
Đối mặt với sự tức giận của Lâm Văn Bạch, Diệp Huyền chỉ cười nhạt!
"Chú, chú nổi giận với tôi có giải quyết được vấn đề gì không? Nếu chú thật sự có năng lực, có thể dùng dũng khí này đi đối phó với tập đoàn Thiên Di và nhà họ Phùng."
"Thật sự kiên cường mà đi ra ngoài tìm chỗ dựa lớn cho tập đoàn Lâm thị để đánh bại đối thủ đi! Nếu được vậy thì tôi còn cảm thấy chú là một người đàn ông chân chính."
"Chứ không phải hung hăng ở nhà, càng không nên đặt tất cả áp lực lên người một người phụ nữ như Lâm 'Thanh Nham! Chú có biết mấy ngày nay vì những chuyện này mà mỗi đêm cô ấy đều không ngủ ngon không?"
Lâm Văn Bạch nghe xong tức giận đến toàn thân run rẩy, sắc mặt đen như mực, thậm chí còn muốn đánh Diệp Huyền: "Xem tôi có đánh anh không!"
"Đừng cãi nhau nữa!" Ngay khi hai bên tràn ngập mùi thuốc súng, ông cụ Lâm quát lên một tiếng: "Văn Bạch, đừng gây chuyện!"
"Diệp Huyền nói có lý, đối phương đã khi dễ đến trên đầu rồi, chúng ta không thể nuốt trôi cơn giận này, nhất định phải đánh trả!"
Lâm Văn Bạch không ngờ ông cụ Lâm và Lâm Thanh Nham lại lựa chọn ủng hộ Diệp Huyền! Cứ như vậy, trong lòng ông ta càng thêm hoảng hốt, nhưng một câu cũng nghẹn không ra.
Dừng một chút, Lâm Văn Bạch tức giận nói: "Diệp. Huyền, anh nói nghe hay như vậy, vậy anh cho rằng phải làm như thế nào mới có thể khiến nhà họ Lưu hay trùm đất Giang Kim Bưu đồng ý giúp đỡ tập đoàn Lâm thị chúng ta?”
Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm cũng đồng loạt mong đợi nhìn Diệp Huyền.
"Ha ha." Diệp Huyền cười nói: "Nếu thật sự muốn tìm chỗ dựa, cần gì bỏ gần tìm xa đi tìm nhà họ Lưu và nhà họ Giang chứ! Tôi có thể làm chỗ dựa của các người. Nhưng nếu các người nhất định phải tìm bọn họ, tôi cũng có thể làm được!"
Nghe Diệp Huyền nói xong, Lâm Văn Bạch càng thêm tức giận đến mức thở hồng hộc! Ngay cả Lâm 'Thanh Nham và ông cụ Lâm cũng có vẻ thất vọng.
Vốn tưởng rằng Diệp Huyền sẽ nghĩ ra một giải pháp thiết thực nào đó, nhưng không ngờ... Hắn chỉ đang làm màu mà thôi!
Người điên nói điêu!
"Tốt, tốt!" Lâm Văn Bạch tức giận, cười nói: "Diệp Huyền, anh đã có lòng tin như vậy, vậy chúng ta dứt khoát cược một trận đi!"
"Trong vòng một ngày, nếu anh không thể khiến nhà họ Lưu hoặc nhà họ Giang đồng ý làm chỗ dựa cho nhà họ Lâm, vậy thì phải đồng ý rời khỏi nhà họ Lâm vô điều kiện!"
"Hơn nữa, hôn sự giữa anh và Thanh Nham cũng phải hủy bỏ, sau này anh không được dây dưa với Thanh Nham nữa, nhà họ Lâm chúng tôi và anh triệt để phân rõ giới hạn, không còn qua lại với nhau nữa!"
Nghe được lời này, Lâm Thanh Nham và ông cụ Lâm không khỏi hít vào một hơi! Lâm Thanh Nham vốn đã phải lòng Diệp Huyền, đã vượt quá tầm kiểm soát! Ông cụ Lâm vốn đã đặc biệt thích Diệp Huyền, coi hắn như cháu trai hoặc cháu rể của mình!
Nếu đột nhiên triệt để phân rõ giới hạn giữa Diệp Huyền và nhà họ Lâm, không bao giờ liên lạc nữa, tất nhiên trong lòng họ không thể chấp nhận được!
"Văn Bạch!" "ChaI"
Ông cụ Lâm và Lâm Thanh Nham lập tức lo lắng đứng dậy, muốn làm Lâm Văn Bạch xua tan ý định cá cược!
Nhưng!
Diệp Huyền là người đầu tiên trả lời: "Được! Nếu tôi không thể tìm được chỗ dựa cho nhà họ Lâm, vậy tôi sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu của chú. Tuy nhiên, nếu tôi làm được, ha ha, vậy làm phiền chú đích thân mở cửa cho tôi, mời tôi vào nhà, châm trà nhận lỗi!"
Nghe được lời nói của Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham không khỏi cảm thấy hai chân như nhữn ra! Cô biết hôm nay không còn cách nào có thể ngăn cản hai bên đánh cược!
Quả nhiên, Lâm Văn Bạch tức điên mà cười: "Được! Tốt! Anh nhớ kỹ những lời vừa nói! Từ giờ phút này trở đi, làm phiền anh ra khỏi nhà họ Lâm chúng tôi! Về phần anh có cơ hội trở lại hay không, điều đó tùy thuộc vào bản lĩnh của anh."
"Ha ha." Diệp Huyền thờ ơ cười, vẻ mặt tràn đầy tự †in: "Vậy chú nên chuẩn bị sẵn sàng châm trà nhận lỗi với tôi đi."
"Tuy nhiên, lúc đó tôi không nhất định sẽ trở về nhà họ Lâm."
Nói xong, Diệp Huyền ngẩng cao đầu sải bước đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý định quay đầu lại!