“Cái gì vậy, đã tức chết rồi à? Thật là thấp kém mà. Diệp Huyền lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Tốt rồi! Khi nhìn thấy Thiên Tôn Đại Vương đã chết, trái tim của Băng Tuyết cuối cùng cũng có được sự an tâm, đôi chân dài của cô mềm nhữn, đột ngột ngã lăn xuống đất.
“Này... cô không sao chứ?” Diệp Huyền phản ứng nhanh nhạy, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô.
Gió núi thổi mạnh, sương mù dần tan đi, cảnh vật xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng hơn! Điều này cũng cho phép Băng Tuyết có thể nhìn thấy trực diện
Diệp Huyền!
Cô thậm chí cảm thấy có thể nhìn thấy gương mặt thật của Diệp Huyền thì cho dù phải chết cô cũng không hối tiếc!
Giây phút mà cô đã mong chờ từ lâu cuối cùng đã đến. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô hoàn toàn rối bời!
Bởi vì trước mắt cô đang là người đàn ông mà cô hằng mong ước và ngưỡng mộ, thật ra chính là Diệp Huyền!
“Lại là anh ư? Không thể nào!” Băng Tuyết nhìn thẳng vào mặt Diệp Huyền, một khuôn mặt tràn đầy sự sửng sốt và hoài nghi!
Đôi chân xinh đẹp của cô cũng hoảng sợ mà lùi lại vài bước, cuối cùng toàn thân xụi lơ mà ngồi trên mặt đất!
“Hắn... sao có thể lại là Huyền Hạo đại nhân?” Ánh mắt của Băng Tuyết trở nên trống rỗng, vẻ mặt gần như suy sụp!
Vốn dĩ, cô luôn tưởng tượng và mơ mộng rằng Huyền Hạo sẽ là một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm và phong lưul
Nhưng làm sao có thể?!
Người trước mắt lại chính là Diệp Huyền, người mà cô từ lúc đầu đến giờ không hề ưa thích, thậm chí thường xuyên xung đột với hắn!
Trí óc của Tiêu Băng Tuyết trở nên rối bời! Trong một khoảnh khắc, cô không thể suy nghĩ nổi nữa!
“Tại sao lại là biểu cảm này?”
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt quẫn trí của Băng Tuyết, không khỏi lắc đầu cười khúc khích:
“Tôi đã nói rồi, tôi chính là Huyền Hạo. Là do cô tự cho mình là đúng, không chịu lắng nghe lời tôi nói mà thôi!”
Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi không phải là loại người xấu như cô tưởng. Một vài vấn đề không như cô nghĩ, cô luôn đưa ra thái độ kiêu căng để phán xét người khác, điều đó thực sự không tốt.”
Sau khi nghe những lời của Diệp Huyền, Tiêu Băng Tuyết có chút choáng váng.
Cô không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Diệp Huyền, khi đó cô tỏ ra cao ngạo và coi thường anh ta, thậm chí lời lẽ của cô cũng đầy mỉa mai với Diệp Huyền!
“Mình cho răng bấy lâu nay Diệp Huyền chỉ là một tên đại biến thái, thậm chí mình còn đưa anh ta về Chiến Bộ để tra tấn lấy lời thú tội, lần nào thái độ cũng cực kì tệ!”
“Anh ta đã có vô số cống hiến cho Chiến Bộ, vậy mà lại luôn khiêm nhường, trong khi đó mình lại xúc phạm anh ta như một tên hề, một kẻ leo lên nhờ mối quan hệ, vu khống anh ta làm bẩn danh tiếng của Chiến Bộ, và đã gọi anh ta là kẻ vô liêm sỉ..."
“Nhưng Diệp Huyền không chấp nhặt với mình mà luôn khoan dung, chưa bao giờ dùng bất cứ thủ đoạn nào để trả thù, thậm chí mấy lần cứu mình thoát khỏi nguy hiểm, bảo toàn tính mạng của mình!”
“Hôm nay cũng vậy, nếu anh ta thực sự chán ghét mình, thì mình đã chết trong tay Thiên Tôn Đại Vương từ lâu rồi...”
Lúc này, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vô cùng hổ thẹn và hối hận sâu sắc!
Cuối cùng, mọi thứ cũng đã có lời giải đáp, vì sao Diệp Huyền lại có khả năng mạnh mẽ như vậy, thậm chí mạnh mẽ đến mức chỉ cần cử động một ngón tay là có thể đánh bại cô!
Cô cũng cuối cùng đã hiểu, vì sao các tiền bối cũ của Chiến Bộ như Phiền Chiến Vương luôn kính trọng anh ta, và tại sao Chiến Bộ Giang Nam lại điều động quân đội vì anh ta!
Bởi vì Diệp Huyền chính là cái tên được mọi người ngưỡng mộ, là anh hùng dân tộc vĩ đại đã bảo vệ đất nước, có công lao lớn và cứu sống vô số binh lính!
“Mình, sao mình có thể ngu dốt thế này...”
“Tại sao mình luôn cao ngạo mình là Chiến Thần, rồi lại luôn coi thường Diệp Huyền và vu khống anh tai”
“Tại sao mình lại phán xét người khác một cách thiển cận, hiểu lầm anh ấy như vậy..."
“Anh ấy thực sự là một người tốt...”
Với tất cả những cảm xúc hối hận, tuyệt vọng, xúc động và buồn bã, Tiêu Băng Tuyết không thể nào kiềm chế được nước mắt rơi xuống!
Nhìn thấy cô khóc, Diệp Huyền chỉ cười nhẹ: “Mọi ảo tưởng trong lòng đã tan biến, rất khó để đối mặt với sự thật phải không? Nhưng rất tiếc, thực tế lại là như vậy."
“Chắc hẳn cái hôn ước đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái, tức giận nó đã làm rối bời cuộc sống của cô, vì thế cô đã trút giận lên tôi? Nhưng không điều đó cũng không quan trọng nữa.”
“Bởi vì bây giờ, tất cả tứ đại thiên vương hắc ám vượt ngục đã được xử lý sạch sẽ. Và hơn nữa, hôn ước giữa chúng ta cũng đã được chấm dứt. Chúng ta sẽ
không còn có bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
“Từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ mỗi người một ngả. Không cần phải gặp lại nhau nếu không cần thiết.”
Sau khi nói xong, Diệp Huyền vung tay hóa kiếm, cưỡi mây rời đi! Không chút lưu tình! “Không... Không muốn...!”
Nhìn thấy Diệp Huyền tan biến trong tầng mây, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy lòng trống rỗng, không thể kiềm chế được nước mắt mà bất lực hét lớn!