Lâm Thanh Nham vội vàng nói: “Vừa rồi Diệp Huyền đột nhiên nói muốn ra ngoài một lát, không biết là đi xử lý chuyện gì nữa.”
“Đi rồi ư?”
Phiền Chiến Vương sửng sốt một lát, sau đó lập tức hiểu ra!
Thì ra Diệp Huyền có siêu năng lực cảm ứng, vào thời điểm Thiên Tôn Đại Vương mang sát khí xuất hiện, muốn tấn công Tiêu Băng Tuyết, hắn đã biết Thiên
'Tôn Đại Vương sắp tới!
Cho nên Diệp Huyền đã đi ra ngoài, với tốc độ động tác nhanh nhẹn của hắn, trong nháy mắt có thể đến chân núi!
Dưới chân núi, Tiêu Băng Tuyết quần áo rách rưới, vũ khí nát vụn, ngã xuống đất không đứng dậy được!
“Ha ha..."
Thiên Tôn Đại Vương ánh mắt hung ác: “Người đàn bà thối tha dám giết chết đệ đệ của ta, hết lần này đến lần khác muốn ngăn cản ta rời khỏi Long Quốc, ta phải chặt ngươi thành mười tám mảnh để trút giận mới được!”
Vương Tiểu Vũ cũng ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Quân tiếp viện hùng mạnh từ chiến bộ chúng ta sẽ sớm tới đây. Hôm nay ngươi đừng thể nghĩ đến chuyện sống sót rời đi!”
“Quân tiếp viện hùng mạnh ư?”
Thiên Tôn Đại Vương lạnh lùng hỏi ngược lại, sau đó cười lớn: “Từ Thủy Long Cư ít nhất phải nửa giờ mới tới được chỗ này. Ngươi cho rằng bọn họ có thể tới
cứu ngươi sao?”
Vương Tiểu Vũ sắc mặt tái nhợt, bởi vì điều mà Thiên Tôn Đại Vương nói là sự thật, quả thực là như vậy!
“Chúng ta muốn sống sót, trừ khi là người đàn ông đó có thể xuất hiện!” Đôi mắt của Vương Tiểu Vũ đã long lanh nước!
Mà chỗ dựa vững chắc lúc này nhảy ra khỏi đầu Tiêu Băng Tuyết cũng chính là bóng người thần kỳ đó!
Huyền Hạo đại nhân!
“Chúng ta căn bản không biết Huyền Hạo ở nơi nào, thời gian lại gấp rút, đây tuyệt đối là hão huyền.”
“Cái kết đã được quyết định.”
Tiêu Băng Tuyết nằm trên mặt đất, toàn thân bị thương, cô đã không thể tiếp tục chiến đấu, huống chỉ là có sức lực chạy trốn.
“Hôm nay thật sự rất tệ...” Cô nhớ tới mình vừa mới bị Diệp Huyền một chiêu đánh bại, hiện tại lại bị Thiên Tôn Đại Vương truy đuổi, cô không khỏi cười khổ, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Cô không sợ chết, nhưng cho đến cuối đời vẫn không nhìn thấy thân phận thật của Huyền Hạo, điều này khiến cô cảm thấy đau lòng và tiếc nuối!
Mà đúng lúc này...
Cách đó không xa truyền đến một thanh âm vững vàng uy lực: “Các ngươi, hình như đang đợi ta?”
Đây?
Tiêu Băng Tuyết cùng Vương Tiểu Vũ vội vàng khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cầm kiếm xuyên qua mây, kiêu ngạo đứng trên mây, dáng vẻ tiêu sái tự tại!
“Huyền Hạo?”
Tiêu Băng Tuyết vô số lần nghĩ đến bóng người tao nhã này, nhưng cô không ngờ rằng vào lúc này hắn lại thực sự xuất hiện, trong mắt cô tràn đây nước mắt phấn khích!
“Hu hụt”
Mà Vương Tiểu Vũ cũng không khỏi khóc lên!
Cô không ngờ rằng Diệp Huyền lại không hề oán hận vì Tiêu Băng Tuyết công khai khiêu chiến hắn mà thậm chí còn không có chút cân nhắc nào mà lao tới cứu người!
Tỉnh thần hiệp nghĩa này thật rộng lớn biết bao nhiêu!
Diệp Huyền từ giữa không trung nhìn xuống Tiêu Băng Tuyết bị thương nặng, thầm nghĩ:
“Mặc dù người phụ nữ này cực kỳ kiêu ngạo lại thô lỗ, nhưng cô ta thực sự là một chiến binh yêu nước chân chính.”
“Thậm chí đã hy sinh cả mạng sống của mình vì chuyện này. Họ là những chiến binh kiệt xuất đáng được tôn trọng. Nếu họ bị giết, đó chắc chắn sẽ là tổn thất cho đất nước và nhân dân.”