Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha, cha bớt nói mấy câu đi...”

'Thấy Lâm Vân Bạch nhắm vào Diệp Huyền, Lâm Thanh Nham sợ hãi, sợ hai người sẽ lại tiến triển thành. một vòng xung đột mới. Quả nhiên, đối mặt với sự chế giễu và lên án của Lâm Vân Bạch, Diệp Huyền mím môi, mỉm cười. Với tính cách của Diệp Huyền, làm sao hắn có thể để yên cho Lâm Vân Bạch giảng đạo như vậy?

“Lâm Vân Bạch, tôi thấy rõ ràng hôm qua chú ngoài mặt xin lỗi nhưng trong lòng vẫn chưa buông bỏ, vẫn còn oán hận đúng không?!”

“Vì vậy chú luôn chuẩn bị sẵn sàng để trả thù, muốn thăng một ván!”

“Nhưng tôi không thể hiểu được, nếu chú có nhiều năng lượng như vậy thì sao chú không quản lý tập đoàn Lâm thị hoặc tìm cách đề phòng thủ đoạn của nhà họ Phùng mà lại cứ nhắm vào tôi?”

“Người có lòng dạ hẹp hòi, không có đầu óc như chú thì cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu.”

“Mấy năm nay ông nội Lâm giao tập đoàn Lâm Thị cho chú quản lý nhưng tập đoàn vẫn không có tiến triển gì, nguyên nhân sâu xa là ở chú đó!”

Nói xong, Diệp Huyền cũng không quên cười khinh bỉ!

Lời này của hắn nói trúng tim đen Lâm Vân Bạch, cũng không nể mặt ông ta. Chuyện này dọa Lâm Thanh Nham hoảng sợ.

“Diệp Huyền, anh, anh đang miệt thị tôi!”

Lâm Vân Bạch vốn muốn nhân cơ hội quở trách Diệp Huyền một phen nhưng trái lại bị hẳn chỉ trích, khuôn mặt ông ta không khỏi đỏ bừng lên, cơ mặt co giật!

“Lâm Vân Bạch, chú không cần tức giận.”

Vẻ mặt Diệp Huyền lãnh đạm, thậm chí còn cười xấu xa nói khuyên chú, tốt hơn hết là nên biết điều một chút. Vậy đi, chú tự mình suy ngẫm.”

Nói xong, Diệp Huyền mặc kệ cơn giận của Lâm Vân Bạch mà đi thẳng ra ngoài!

Lâm Vân Bạch bị Diệp Huyền giảng đạo, làm sao có thể để Diệp Huyền đi dễ dàng như vậy!

“Diệp Huyền, anh đứng lại!"

Lâm Vân Bạch hét lên, đuổi hai bước về phía trước, ông cụ Lâm không nhịn được mà hét lên: “Câm miệng! Mặt mũi bị vứt sạch rồi không biết sao? Anh nghiêm túc. suy nghĩ xem lời nói của Diệp Huyền có đúng hay không!”

“Cha...”

Lâm Vân Bạch không ngờ ông cụ Lâm lại nói đỡ cho. Diệp Huyền, ông ta càng tức giận hơn, trong lòng càng thêm giận dữ.

Lâm Thanh Nham lo lắng, sợ Diệp Huyền lại rời khỏi nhà họ Lâm: “Diệp Huyền, anh đi đâu vậy?”

Bước chân Diệp Huyền khựng lại, quay đầu cười đáp: “Tôi ra ngoài leo núi, tối nay không cần nấu cơm cho tôi!"

“Đi leo núi?”

Lâm Thanh Nham không khỏi khẽ giật mình: “Sao. anh lại muốn một mình leo núi? Anh đi hẹn hò, đúng không?”

“Cô nghĩ sao?”

Diệp Huyền không trả lời trực tiếp, đi thẳng ra ngoài, để lại Lâm Thanh Nham với vẻ mặt cô đơn và lo lắng!

Bởi vì Lâm Thanh Nham đoán được có thể Diệp Huyền hẹn Trương Vãn Thanh cùng nhau ởi leo núi!

“Mình nên làm gì...” Lâm Thanh Nham lo lắng nhưng không dám đề nghị đi cùng, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Diệp Huyền rời đi.

“Thanh Nham, con không cần lo lắng, Diệp Huyền sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bỏ đi đâu.”

Ông cụ Lâm xua tay, mỉm cười nói: “Nếu cha con Phùng Tam gia thật sự bị nữ chiến thần của Chiến bộ - Tiêu Băng Tuyết giết chết, vậy thì nhà họ Phùng chắc. chắn sẽ hỗn loạn, đó là chuyện tốt cho tập đoàn Lâm Thị chúng ta!”

“Tuy nhiên, nếu người của nhà họ Phùng không phải do Chiến bộ giết chết, thì họ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm cho Diệp Huyền, sau đó sẽ trả thù tập đoàn Lâm Thị!"

Lâm Vân Bạch ở bên cạnh cũng im lặng gật đầu: “Không bằng chúng ta đi ra ngoài tạm lánh một thời gian, kẻo người nhà họ Phùng tìm cách trả thù chúng ta?"

“Không cần.”

Ông cụ Lâm cau mày, lắc đầu nói: “Bây giờ Chiến bộ đã ra mặt, nhà họ Phùng nhất định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta tùy cơ ứng biến là được.”

“Nếu chúng ta trốn vào thời điểm này thì chỉ phản tác dụng và khiến mọi người nghi ngờ mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK