Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vân Bạch và Tống Khải không ngờ rằng Lâm Thanh Nham đột nhiên mất bình tĩnh, trực tiếp thú nhận mình yêu Diệp Huyền!

Cho nên trong lúc nhất thời, hai người không biết làm thế nào, vẻ mặt ảm đạm!

Thế nhưng, Diệp Huyền lại cười nói. Tiếng cười đặc biệt nồng nhiệt và thư thái. Bởi vì hắn nghe thấy Lâm Thanh Nham thú nhận tình cảm thật của mình, thấy được cô buông bỏ được vẻ kiêu ngạo thường ngày, dũng cảm nói ra tình yêu trong lòng!

Và đây cũng là cách trực tiếp và hiệu quả nhất để tránh Diệp Huyền hiểu lầm cô!

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lâm Thanh Nham lúc này mới ý thức được lời nói của mình quá kích động, khuôn mặt lập tức đỏ lên!

“Hai người đều nghe rõ hết rồi đúng không?”

Diệp Huyền mỉm cười, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lâm Thanh Nham rồi nói: “Thanh Nham đã thừa nhận người cô ấy yêu chính là tôi! Còn vô cùng yêu tôi!"

“Lâm Văn Bạch, nếu chú đã coi trọng Tống Khải thì hai người ở bên nhau đi! Chúc hai người sớm sinh quý tử!”

Nói rồi, Diệp Huyền giật lấy bó hoa từ tay Tống Khải rồi nhét thẳng vào tay Lâm Văn Bạch, sau đó đẩy Tống Khải vào trong vòng tay của Lâm Văn Bạch!

“Phụt”

Lâm Thanh Nham nhìn thấy đòn phản kích dí dỏm của Diệp Huyền thì không khỏi cười lên!

Hắn thế mà chúc hai người đàn ông sớm sinh quý tử?! Diệp Huyền nói như vậy, đủ tiện!

Vẻ mặt Lâm Vân Bạch và Tống Khải bối rối, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào!

Diệp Huyền không để ý tới họ, dùng bàn tay to của mình nắm lấy bàn tay nhỏ bé tinh tế của Lâm Thanh Nham, mỉm cười nói: “Đi thôi!”

“Đi? Đi đâu?”

Trái tim Lâm Thanh Nham run lên, nhưng lại cảm nhận được một sức mạnh vững chắc đến từ bàn tay to lớn của Diệp Huyền, trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào!

Như vậy, trong lòng Diệp Huyền nhất định cũng yêu cô!

Nếu không, làm sao hẳn lại xông tới, ngăn cản Tống Khải tặng quà cho cô?!

Đàn ông luôn chú trọng đến thể diện, cô hiểu điều này!

Tên Diệp Huyền này chỉ không thừa nhận mà thôi!

Trong lòng Lâm Thanh Nham thầm suy đoán và mơ mộng, để Diệp Huyền dắt tay mình ra khỏi cửa, hơn nữa cô còn âm thầm nắm chặt lấy bàn tay to ấm áp của Diệp Huyền, sợ hắn buông tay ral _

“Diệp Huyền, đứng lại!"

Lâm Vân Bạch tức giận hét lên, nhưng Diệp Huyền hoàn toàn không để ý tới ông mà còn đẩy nhanh tốc độ, trở tay đóng cửa lại!

Cửa văn phòng đóng lại. Lâm Vân Bạch đang cầm hoa trong tay, trong lúc Tống Khải đang dính chặt vào cánh tay ông, thời gian đột nhiên đóng băng, bầu không khí trở nên rất khó xử!

“Khốn kiếp! Cái tên Diệp Huyền này thật sự ghê tởm!”

Lâm Vân Bạch vứt bó hoa trong tay, cố gắng phá vỡ cục diện bối rối!

Ánh mắt Tống Khải lạnh lùng, anh ta nói: “Tên Diệp Huyền đó ăn nói ngọt xớt, dỗ Thanh Nham vui vẻ, tôi nhất định sẽ không để hắn thành công!”

Lâm Vân Bạch cũng gật đầu, ánh mắt trở nên vô cùng xảo quyệt: “Nếu cậu muốn Thanh Nham từ bỏ Diệp Huyền thì cậu nhất định phải cho Thanh Nham nhìn rõ sự thật, thấy được sự khác biệt giữa cậu và Diệp Huyền!”

Tống Khải không khỏi hứng thú: “Chú Lâm, chú có cách nào sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK