Nhìn chiếc bánh chín tăng chất đống trên mặt đất, Uông Thuyên xấu hổ nói: “Diệp Huyền, anh đắc ý làm gì, nếu có bản lĩnh thì xông lên đi!"
Dương Duy và Trương Văn Thanh nhịn không được cười trộm, tên này thật sự không biết xấu hố.
Vài tên đệ tử đi theo không khỏi thấp giọng mắng: “Cái tên Diệp Huyền chết tiệt này, đúng là miệng thối!"
Những vị khách xung quanh cũng không thừa nhận Diệp Huyền quả thật có khả năng, họ đều cho rằng hắn chỉ là mèo mù đụng phải chuột chết, thuận miệng đoán đúng mà thôi.
“Ha ha, quyền pháp của nhà họ Uông đúng là có tiếng không có miếng!"
Tên đạo sĩ lạnh giọng cười một tiếng, những lời này khiến Uông Thuyên và chú Lục của nhà họ Uông vô cùng khó xử, không dám nói gì thêm.
Thay vào đó, tên đạo sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Nhãn lực của tên nhóc này không tệ, có muốn làm đệ tử của tôi không?”
Trong lòng mọi người đều âm thầm giật mình, không khỏi đồng loạt nhìn vẽ phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền giễu cợt: “Ông thì tính là cái gì, có tư. cách sao?”
“Cậu!”
Đạo sĩ không ngờ Diệp Huyền sẽ phách lối đáp lại như vậy, đang định nối giận thì lại bị Hứa Vĩ ở bên cạnh ngăn cản: “Đạo trưởng, tối nay chúng ta đối phó với nhà họ Diệp”
Lúc này tên đạo sĩ mới miễn cưỡng đè xuống lửa giận, Hứa Vĩ chỉ vào bình tro: “Diệp Kiến Quốc, phiền các người cất lễ vật!"
Sắc mặt Diệp lão gia tái nhợt, mặt Diệp Thanh Di đỏ lên, tối nay nhà họ Diệp không còn át chủ bài, nếu nhận hũ tro cốt thì đồng nghĩa với việc nhà họ Diệp sẽ mất hết thể diện!
Nhưng bây giờ nhà họ Diệp không còn lựa chọn nào khác, Diệp lão gia chỉ có thể thỏa hiệp, lúc chuẩn bị nhận tro cốt thì thấy Diệp Huyền cười nhạt một tiếng: "Nhà họ Diệp làm sao có thế thua được, tôi còn chưa ra tay nha."
Tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Diệp Huyền, người không ngừng tiêu diệt uy phong của nhà
họ Diệp, bây giờ lại lựa chọn ra tay!
“Diệp Huyền, cậu muốn giúp đỡ?"
Diệp lão gia và Diệp Thanh Di sửng sốt, không ngờ Diệp Huyền lại lựa chọn ra tay tương trợ!
“Đúng vậy, vừa vặn có thể luyện tay một chút”
Diệp Huyền cười nói: “Tối nay nhà họ Diệp mời tôi tới làm khách, tôi không thể trơ mắt nhìn nhìn mọi người bị bắt nạt!"
“Đồng thời, tôi cũng cho một số người thấy bản lĩnh của mình”
Diệp lão gia và Diệp Thanh Di liếc mắt nhìn nhau, rong lòng đều cảm thấy vô cùng cảm động.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết rất rõ năng lực của tên đạo sĩ mạnh đến mức nào, thế nhưng Diệp Huyền vẫn kiên trì muốn ra tay giúp đỡ, có thể thấy được thực lực và bản lĩnh của hắn!
Và hắn cũng không yêu cầu trả ơn, đây chắc chắn là sự tương trợ trượng nghĩa!
Diệp Huyền nhìn chằm chẩm vào tên đạo sĩ và Hứa Vĩ rồi nói:“Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, nhân lúc tôi còn chưa ra tay, hai người có thể cầm hũ tro cốt đi đi, tôi có thể không so đo.”
Mọi người lập tức giật mình.
Người Diệp Huyền trẻ tuổi này nói chuyện thật ngông cuồng!
Dù sao bây giờ ngay cả một cường giả như chú Lục của nhà họ Uông cũng không phải là đối thủ của tên đạo sĩ, nhưng Diệp Huyền lại có khẩu khí lớn như vậy?
Quả nhiên, tên đạo sĩ lập tức hung ác nói: “Cậu nhóc, vừa rồi tôi đã bỏ qua cậu một lần, thế nhưng cậu không biết điều, muốn tìm đường chết, đúng không?”
Hứa Vĩ cũng trầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Xem ra nhà họ Diệp không có ai, cho nên mới phái một tên nhóc ra đối phó?”
“Hay là giới võ thuật Dương Thành của các người đã nghèo túng và suy tàn? Ngay cả cao thủ cũng không có?”
Bất kể là nhà họ Diệp hay là khách mời ở khắp Dương Thành đều cảm thấy xấu hố, nếu nhà họ Diệp bị đánh bại, vậy thì toàn bộ Dương Thành cũng sẽ mất hết thể diện.
Đạo sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền: “Nếu cậu lập tức ra ngoài, tôi có thể tha chết cho cậu!"