Mục lục
Cuồng Long Xuất Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong mắt hai người đẹp, Tiêu Băng Tuyết lúc này đã không còn là nữ chiến thần chiến công hiển hách, mà chỉ còn là tình địch của bọn họ mà thôi.

Mà Diệp Huyền khi nghe được Tiêu Băng Tuyết đồng ý thì trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng ngày đó hắn hô hấp nhân tạo cho Tiêu Băng Tuyết.

Diệp Huyền nhớ rất rõ, khi tay hản đặt lên ngực Tiêu Băng Tuyết, cảm giác đó không gì có thể sánh được.

Điều này khiến Diệp Huyền không nhịn được mà nở một nụ cười tà mị.

Nhìn thấy Diệp Huyền nở nụ cười, Lâm Thanh Nham thăm mắng hắn trong lòng, liếc nhìn Diệp Huyền: “Tên lưu manh này, chắc chắn đang nghĩ mấy cái chuyện xấu đây!”

Đôi mắt Trương Văn Thanh cũng đầy oán trách.

“Nguy rồi, mình phải nhịn xuống mới được!” Diệp Huyền vội vàng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, giả vờ bình tĩnh nói:

"Tiêu Băng Tuyết, cô vào phòng bên trong chờ tôi."

“Được”

Nghe Diệp Huyền nói lời có thể gây hiểu lầm như vậy, Tiêu Băng Tuyết đỏ mặt gật đầu.

Giọng nói của cô ấy yếu ớt như muỗi, mang theo sự thẹn thùng đặc trưng của con gái.

“Sự thẹn thùng này hoàn toàn trái ngược với khí chất kiêu sa lạnh lùng của nữ chiến thần thường ngày.

Mọi người không khỏi cảm thán, dù là người phụ nữ mạnh mẽ đến đâu, khi đối mặt với người đàn ông mình yêu thương cũng sẽ lộ ra vẻ e ấp của một cô gái.

Vẻ thẹn thùng này khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được ham muốn chỉnh phục.

Điều này hoàn toàn khác với Lâm Thanh Nham, tuy bề ngoài kiêu căng nhưng lại thích chơi trò kích thích!

Sự tương phản này khiến Diệp Huyền không khỏi tâm viên ý mã.

“Tiểu thư, để tôi đìu tiểu thư vào!"

Vương Tiểu Vũ đìu Tiêu Băng Tuyết vào phòng khám bên trong, nơi chuyên để chữa bệnh, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, cô thấy thế nào? Vừa rồi Diệp Huyền đại nhân nhìn cô có vẻ khác biệt lắm, ánh mắt đây mong chờ..."

“Thật sao?”

Tiêu Băng Tuyết mừng thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn nghiêm túc: “Tiểu Vũ, không nên nói lung tung, Diệp Huyền đại nhân chỉ muốn giúp tôi chữa bệnh thôi, anh ấy là người chính trực...”

'Vương Tiểu Vũ cười ẩn ý: “Tiểu thư, nói thực đi nào, chẳng lẽ cô không muốn xảy ra chuyện gì đó với Diệp Huyền đại nhân sao?"

“Tôi.."

Tiêu Băng Tuyết cần đôi môi đỏ mọng của mình, ánh nâng chiều đỏ rọi lên chiếc cổ trắng ngà của cô ấy, cô ấy nhất thời không biết trả lời câu hỏi của Vương Tiểu Vũ như thế nào.

“Mình không nghĩ như vậy sao? Không, mình ngày đêm đều nghĩ đến những chuyện đó!"

Tiêu Bẵng Tuyết thăm nghĩ, lòng đầy mong chờ.

Vương Tiểu Vũ thấy Tiêu Băng Tuyết không trả lời, liền cười nói: “Tiểu thư, cô cứ an tâm ở trong phòng chờ Diệp Huyền đại nhân, tôi không làm phiền cô nữa!”

Nói xong, Vương Tiểu Vũ đi ra ngoài.

Lòng Tiêu Băng Tuyết càng lúc càng mong chờ: “Chẳng mấy chốc nữa thì mình có thể ở riêng với Diệp Huyền rồi”

Bên ngoài.

Nhìn thấy Vương Tiểu Vũ đi ra, bác sĩ Trương khoát tay áo nói: “Có Diệp Huyền ở đây, chúng ta có thể yên tâm. Mọi người ra ngoài uống trà trước đi!"

Mọi người đều gật đầu đồng ý, ai ai cũng đều biết bác sĩ Trương làm vậy để Tiêu Băng Tuyết không phải cảm thấy xấu hổ.

“Diệp Huyền, anh không được quên lời hứa với bọn em đâu đấy!”

Lâm Thanh Nham nhéo mạnh eo Diệp Huyền, sau đó lo lẳng đi ra ngoài cùng Trương Văn Thanh.

Diệp Huyền nhìn thấy mọi người rời đi, nhịn không được nở nụ cười, sau đó đi về phía phòng của Tiêu Băng Tuyết:

“Tiêu Băng Tuyết, tôi vào nhé”

Tiêu Băng Tuyết nghe thấy giọng nói của Diệp Huyền, tim cô ấy lập tức đập nhanh như tiếng trống:

“Vào đi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK