Nếu như hiện tại trong tay y có một cây quạt, ‘Phạch’ một tiếng mở quạt ra, nói không chừng còn tưởng công tử tuấn mỹ nho nhã nào đi lạc vào đây, đáng tiếc là y không có quạt, chỉ có một trái tim đang chuẩn bị giết người ‘Diệt khẩu’.
“Coi như các ngươi may mắn!” Lăng Tiêu cười híp mắt nhìn bọn chúng.
Mấy câu này không phải vô cớ mà nói ra, bình thường lúc y giết chóc thường ưa thích dùng các loại hình thức khác nhau, kẻ bị y giết có lúc thiếu tay cụt chân, có lúc còn thiếu một nửa đầu, cũng như lần xảy ra ở bình nguyên màu xanh đó, có điều, thực ra đó là thời điểm hiếm có mà y trở nên khá bạo lực.
Nhưng mà, không có bạo lực nhất, chỉ có bạo lực hơn!
Hình ảnh máu tanh thực sự y còn chưa triển khai đâu, nhưng lần này y rất thông cảm với Du Tiểu Mặc, cho nên cũng không muốn làm quá, miễn cưỡng lưu toàn thây cho chúng là được rồi ha.
“Đúng là chúng ta rất may mắn, nhưng đó cũng là vận rủi của ngươi, bởi vì ngươi sẽ phải chết.”
Tinh Thập Nhất chém một đao xuống đất, dùng ánh mắt âm tàn nhìn y, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm giác một chút bất an.
Gã chưa từng có loại cảm giác này, vậy mà đối mặt với một người chỉ có tu vi Tinh cảnh hai sao lại khiến gã sinh ra ảo giác, Tinh Thập Nhất cảm thấy nhất định là do gã quá mức hưng phấn cho nên mới gặp phải ảo giác, chỉ cần giết Lâm Tiếu thì mọi chuyện xong xuôi rồi.
“Tinh Thập Nhất, còn đứng đó làm gì, mau ra tay!”
Lúc này, tên áo đen đứng sau Tinh Thập Nhất đột nhiên thấp giọng hô, trong giọng điệu còn kèm theo chút lo lắng.
Tinh Thập Nhất nhíu mày, toàn thân gã nhanh chóng chuyển động, đột nhiên, bóng dáng gã hoàn toàn biến mất, chỉ một giây sau, gã đã xuất hiện lại trước mặt Lăng Tiêu, trong tay còn cầm đại đao nhuộm máu, kèm theo một khí thế khiến người ta sợ hãi, định chém lìa đầu Lăng Tiêu.
Thực lực của gã là Tinh cảnh bảy sao, cao hơn ‘Lâm Tiếu’ tới năm sao, chênh lệch nhiều như vậy, gã tin chắc ‘Lâm Tiếu’ sẽ không kịp phản ứng, cho nên một đao này gã muốn lập tức lấy mạng của ‘Lâm Tiếu’.
Khi đại đao kia chém trúng thân thể ‘Lâm Tiếu’, sự vui mừng trên mặt Tinh Thập Nhất còn chưa kịp hiện ra thì ‘Lâm Tiếu’ đã biến mất, thứ vừa rồi dĩ nhiên là tàn ảnh.
Sắc mặt Tinh Thập Nhất đại biến, còn chưa đợi gã kịp đổi chiêu thức, một bàn tay đã đặt lên bụng gã, trong lòng bàn tay như có một ngọn lửa lóe lên, rồi biến mất trong nháy mắt, còn Tinh Thập Nhất kinh hãi tới hai mắt trợn to, vẻ mặt dường như bị đông cứng ở giây phút này, không còn phản ứng.
Lăng Tiêu lại hiện ra, thu về bàn tay đang đặt trên bụng gã, dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán, thân hình cao lớn của Tinh Thập Nhất lập tức đổ xuống.
Mọi người không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ là Tinh Thập Nhất đã thất bại rồi.
Người tu vi thấp đương nhiên không nhìn ra nổi, nhưng năm tên áo đen lại biết, Tinh Thập Nhất đã chết rồi.
Khí tức của gã ban đầu rất mạnh, nhưng không biết ‘Lâm Tiếu’ đã làm gì, chỉ thoáng cái đã khiến khí tức kia suy yếu, mà sức sống trong linh hồn cũng khô kiệt trong nháy mắt.
Khuôn mặt dưới lớp áo choàng của gã ma nhân cầm đầu đã lộ ra vẻ sợ hãi đến tột đỉnh.
Thực lực của ‘Lâm Tiếu’ không hề giống với tin tình báo, rõ ràng trên đó nói tu vi của ‘Lâm Tiếu’ là Tinh cảnh hai sao, sao có thể giết một người có tu vi Tinh cảnh bảy sao chỉ trong nháy mắt được? Rất rõ ràng, căn bản tu vi của ‘Lâm Tiếu’ không phải như những gì y biểu hiện, tất cả mọi người đã bị lừa.
Gã lại nghĩ tới mấy lời y vừa nói, bị phát hiện ra bí mật? Bí mật gì? Chẳng lẽ là tu vi của y?
Nhưng cũng không đúng, lúc trước ‘Lâm Tiếu’ không hề ra tay cho nên chúng không biết rõ tu vi thật sự của y, hoặc giả là, y xuất hiện ở nơi này vì mục đích khác, sợ chúng nói ra, cho nên muốn diệt khẩu.
Dù có nghĩ thế nào thì gã cũng không thể đoán nổi suy nghĩ của Lăng Tiêu.
Đương nhiên, gã cũng không biết mình đã suy đoán trật lất, thứ duy nhất đúng chính là hai chữ ‘Diệt khẩu’ kia đó.
Mà gã càng không thể ngờ được, Thiên Đường Cảnh đã có hạn chế tu vi, xem cách y giết Tinh Thập Nhất, tuyệt đối phải trên Tinh cảnh, tu vi như vậy sao lại có thể vào được Thiên Đường Cảnh.
Nếu như đã không thể nghĩ nổi, thì cách nhanh nhất là bỏ vậy, bởi vì tu vi của chúng cũng chỉ bằng Tinh Thập Nhất, đều là Tinh cảnh bảy sao, tới Tinh Thập Nhất còn chết ngay sau chiêu đầu tiên, thì bọn chúng sao có thể chống lại được.
“Đi!” Gã ma nhân nhanh chóng hạ lệnh, sau đó liền dẫn đầu lui về phía sau.
Bốn gã ma nhân còn lại cũng có cùng ý nghĩ này, trước mắt đã không đánh lại được ‘Lâm Tiếu’ vậy cũng chỉ có thể lui lại, ngày sau sẽ tìm cơ hội khác đối phó y.
Về phần đệ tử của Tinh La Môn, thấy Tinh Thập Nhất bị giết như vậy, cả đám đều ngơ ngác, mãi cho tới khi gã áo đen nói một tiếng ‘Đi’ bọn chúng mới tỉnh táo lại, lập tức cuống quít quay người bỏ chạy.
Lăng Tiêu thấy đám người kia dùng kỹ xảo mà tản ra nhiều hướng, cũng không đuổi theo ngay, chỉ đứng tại chỗ nở một nụ cười quỷ dị, nếu như y không chuẩn bị thì sao có thể hiện thân trắng trợn như vậy được? Quá ngây thơ rồi!
Chỉ trong chốc lát, mấy gã áo đen ngây thơ và đệ tử của Tinh La Môn lại quay về chỗ cũ, thời điểm khi bọn chúng nhìn thấy nhau, cái nét mặt lúc này thì từ khiếp sợ cũng không đủ hình dung nữa rồi, tại sao chạy hơn nửa ngày mà vẫn nhìn thấy nhau?
Gã áo đen kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lăng Tiêu đứng cách đó không xa nhìn chúng mỉm cười.
Loại hiện tượng này, tuyệt đối là kết giới, chỉ có kết giới mới tạo thành hiệu quả như vậy thôi, hiển nhiên là tên ‘Lâm Tiếu’ này đã dựng lên kết giới từ trước, nhưng rốt cuộc tại sao y lại có thể làm được.
Quá nhiều nghi vấn, gã áo đen đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt đột ngột mở thật lớn, căm hận gào lên: “Ngươi căn bản không phải là Lâm Tiếu!” Thì ra đây mới là bí mật trong miệng y.
Lăng Tiêu nhún vai ra vẻ không sao cả, còn cười nói: “Bị phát hiện rồi, làm sao đây, không thể để các ngươi sống nữa rồi.”
Một người dù có tài giỏi đến mức nào, hoàn toàn không có khả năng chỉ trong vỏn vẹn ba mươi năm biến từ một phàm nhân thành một tu luyện giả có thực lực mạnh đến không còn gì để nói được, cộng với cái hành vi kì lạ không hợp thói thường gần đây của y, đủ để thấy y không phải là Lâm Tiếu chân chính.
Nghĩ vây, toàn thân gã đột nhiên lạnh run.
Người có thể tránh khỏi sự hạn chế của Thiên Đường Cảnh, hoặc là có phương pháp nào đó, hoặc là thực lực còn mạnh hơn cả chủ nhân của Thiên Đường Cảnh.
“Các ngươi thật là xui xẻo mà, nếu như đã biết bí mật của ta, vậy hôm nay các ngươi chỉ có thể nằm lại nơi đây!” Lăng Tiêu lạnh lùng tuyên án tử, một giây sau y lại mỉm cười: “Nhưng mà các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không đem chuyện Tinh La Môn cấu kết với ma nhân nói ra đâu, cho nên… Các ngươi cứ yên tâm chết đi!”
Tuy Lăng Tiêu suy nghĩ cho Du Tiểu Mặc nên mới để cho bọn chúng toàn thây, nhưng mà nhìn một đám thi thể nằm la liệt khắp nơi, thật sự rất ảnh hưởng tới khẩu vị, chỉ là Du Tiểu Mặc đã không còn nôn ra nổi cái gì nữa rồi.
Du Tiểu Mặc phiền muộn quay sang chỗ khác, không thèm nhìn Lăng Tiêu đứng trong đống thi thể mà cười đến là rực rỡ.
Hắn phát hiện, có khi Lăng Tiêu thực sự nói trúng rồi, một ngày nào đó hắn sẽ quen với cái chuyện giết người này mất.
Nhất là Lăng Tiêu cứ giết người trước mặt hắn như vậy.
“Tiểu sư đệ, sao nào, đã quen chưa?” Lăng Tiêu đi tới, mang Du Tiểu Mặc xuống dưới, còn không để tâm mà lấy ống tay áo giúp hắn lau khóe miệng. Hắn thật sự không hề muốn quen, bà nó, khẩu vị nặng như vậy sao mà chịu được?
Mặt Du Tiểu Mặc vẫn nhăn lại, sau đó ỉu xìu liếc nhìn y, thực ra hắn chỉ thích mấy chuyện nhẹ nhàng lãng mạng thôi, thật đó!
Bởi vì Du Tiểu Mặc cảm thấy cảnh tượng thi thể đầy đất quá ghê tởm, không chịu xuống dưới, Lăng Tiêu đành phải đích thân hốt hết túi trữ vật của đám đệ tử Tinh La Môn và mấy gã ma nhân.
Nhưng vì có hai túi trữ vật lúc y giết người không cẩn thận đã làm rách, đồ vật bên trong văng ra tung tóe, đa số đều dính máu, cũng may là chẳng có thứ gì dùng được, cho nên Lăng Tiêu trực tiếp bỏ qua, cuối cùng y thu hoạch được tổng cộng mười lăm cái túi trữ vật, năm là của mấy gã áo đen.
Nhắc tới cũng thật tình cờ, sở dĩ của Tinh La Môn và ma nhân sẽ xuất hiện ở nơi này cũng là vì thất linh thảo, nhưng mục đích thực sự của chúng thật ra là Thất Tinh Ẩn Hương trùng sống gần đó.
Đợi tới lúc hai người tìm được thất linh thảo, hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng của Du Tiểu Mặc đã nhào vào mấy bụi thất linh thảo, sung sướng mà đánh chén ngon lành, không bao lâu hai cái bụng nhỏ đã tròn căng.
Nhưng Thất Tinh Ẩn Hương trùng ở trong mấy bụi thất linh thảo không chỉ có chúng nó, bên cạnh còn có rất rất nhiều, cũng may Du Tiểu Mặc vì đã lập khế ước cho nên vừa đi tới hắn đã biết con nào là của mình.
Sau khi mang hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng trở về không gian, Du Tiểu Mặc liền bắt đầu đào thất linh thảo.
Yêu thú thủ hộ thất linh thảo chính là Thất Tinh Ẩn Hương trùng, nhưng chúng thấy Du Tiểu Mặc cũng có một cặp cho nên thời điểm hắn đào linh thảo, đám Thất Tinh Ẩn Hương trùng không hề tấn công hắn.
Yêu thú rất nhạy cảm với đồng loại, huống chi là đa số yêu thú cấp sáu đã sớm có linh trí rồi.
Thất linh thảo được trồng ở nơi này đã khá lâu, hơn nữa đại đa số đều đã sắp chín, người bình thường nhất định sẽ chọn mấy cây đã chín sẵn, nhưng Du Tiểu Mặc thì ngược lại, hắn đào mười cây thất linh thảo gần thành thục, còn nhặt cả hạt giống trên mặt đất, Du Tiểu Mặc cũng khá may mắn, vì đám hạt giống này mới rụng ra không lâu, chất lượng khá tốt
Trong tương lại đám hạt giống này sẽ mọc rễ nảy mầm rồi phát triển, cuối cùng thay thế đám thất linh thảo kia làm đồ ăn cho Thất Tinh Ẩn Hương trùng.
Du Tiểu Mặc không phải là người ích kỷ, cho nên hắn chỉ nhặt khoảng trăm hạt.
“Lăng sư huynh, ngươi nói tại sao Tinh La Môn và ma nhân lại muốn bắt Thất Tinh Ẩn Hương trùng?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.
Lăng Tiêu tựa trên dây leo, dùng giọng điệu thờ ơ mà trả lời: “Bình thường người bắt Thất Tinh Ẩn Hương trùng đơn giản là vì sau ba lượt lột xác sẽ có được Kim Sí trùng, đây mới là giá trị thực sự của chúng.”
Du Tiểu Mặc suy tư một chút, “Nhưng mà ba lần lột xác của Thất Tinh Ẩn Hương trùng cần rất nhiều linh thảo cơ mà, hơn nữa không nhất định sẽ thành công, bọn chúng không sợ thất bại sao?”
“Ai mà biết bọn chúng có mục đích gì!” Lăng Tiêu chẳng thèm đếm xỉa tới: “Chọn xong chưa, xong rồi thì chúng ta nên đi ngay, chẳng mấy chốc mùi máu tươi nơi này sẽ dẫn tới đám tu luyện giả và yêu thú tới.”
“Xong rồi.” Du Tiểu Mặc gật đầu, để nốt mấy hạt giống cuối cùng vào trong không gian.
Lăng Tiêu đi qua bế hắn lên, Du Tiểu Mặc cũng rất ngoan ngoãn, hắn đã tập thành cái thói quen bị ôm rồi, đây cũng là điểm yếu của đan sư, nếu như không có yêu thú theo bên người, thì chỉ riêng việc đi lại thôi cũng bất tiện.
Hai người vừa rời khỏi không bao lâu, đúng như Lăng Tiêu nói, có một bầy yêu thú đã bị mùi máu tươi nồng nặc hấp dẫn tới, cấp thấp hay trung giai đều có, những con chưa mở linh trí đều tức thì gặm thi thể trên đất, đợi đến lúc một đám tu luyện giả chạy tới đây, đám thi thể đã bị gặm cho hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra được đó là người của Tinh La Môn.
Thời gian ước định với Đại Cầu chỉ còn một nửa, nhưng Lăng Tiêu vẫn trực tiếp ôm Du Tiểu Mặc tới chỗ hẹn, sau đó tìm một nơi khá bí mật núp đi.
Trong lúc những người khác đoạt linh thảo, đoạt yêu thú, Du Tiểu Mặc lại đi đoạt túi trữ vật, lúc này đang trốn cùng Lăng Tiêu chuẩn bị chia của.
Bởi vì túi trữ vật của Tinh La Môn cũng có dấu hiệu như phái Thanh Thành, cho nên Du Tiểu Mặc lấy hết đồ bên trong ra, rồi mới ném túi trữ vật đi, dù sao hắn có một không gian rất rộng lớn mà.
Về phần năm cái túi trữ vật của ma nhân, trải qua sự xem xét của Lăng Tiêu, không hề có bất kì dấu hiệu đặc biệt nào, có thể yên tâm mà dùng, nhưng…
Du Tiểu Mặc không thích, túi trữ vật của cái đám quái vật ăn thịt người kia. Hắn không có chút hứng thú nào đâu.
Vốn Tinh La Môn có mười hai đệ tử, nhưng chỉ lấy được có mười cái túi trữ vật, hai cái kia đã bị Lăng Tiêu làm hỏng rồi, cũng may đều là tu luyện giả, chỉ là đồ đạc trong túi trữ vật của năm tên ma nhân khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc, gần như chẳng có đồ gì dùng được, hơn nữa ít đến đáng thương.
Lăng Tiêu nghe được hắn cằn nhằn, từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Phương pháp tu luyện của ma nhân khác với tu luyện giả, thân thể chúng khá mạnh mẽ, bản tính hung hãn, cho nên chủ yếu chỉ tu luyện thân thể.
Du Tiểu Mặc “Ah” một tiếng, đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám tang vật, lựa ra một thứ rồi nói: “Đây là cái gì?”