Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người vòng vèo một đoạn đường, hiển nhiên rất quen thuộc với địa hình của cánh rừng này, đi mãi tới khi đến dưới một cây đại thụ vô cùng tráng kiện, ba người trưởng thành cũng không ôm hết mới dùng lại.



Kỳ quái là, bùn đất xung quanh gốc cây này còn ướt át hơn xung quanh.



Nữ tử nói “Chính là chỗ này”, hai nam lập tức buông bao cát xuống, dường như đồ vật bên trong rất nặng, nếu xem hình dạng thì có vẻ là người…



Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, hắn gặp phải hiện trường giết người hả?



Hai nam nhân hợp lực đào hố, bởi vì đất không cứng lắm, cho nên tốc độ rất nhanh.



Nữ tử ra lệnh cho hai người vùi bao cát vào trong, bởi vì một trong hai người bất cẩn, miệng bao cát bị xé rách, rơi ra một cánh tay trắng bệch, đầu ngón tay còn có vết máu đã khô.



Nữ tử khẽ nguyền rủa một câu, “Phế vật, chút chuyện nhỏ thế này cũng không làm xong, còn không mau chôn đi.”



Hai nam nhân lập tức ném bao cát vào trong hố, nhanh chóng dùng đất vùi lấp cái hố đó, thủ pháp cực kỳ thuần thục, hiển nhiên là đã tái phạm rất nhiều lần.



Làm xong xuôi, ba người trở về theo đường cũ.



Du Tiểu Mặc lập tức nhảy lên trên cây, dùng lá cây che cơ thể mình, đến khi biết rõ ba người kia đã đi khỏi tầm mắt của mình, hắn mới gọi con Kim Sí trùng công ra, “Ngươi đi theo bọn chúng, dò xét đường ra khỏi rừng tậm trước, nhớ đừng để bị phát hiện, bằng không thì đưa đầu tới gặp ta.”



Kim Sí trùng lưu luyến không rời kêu một tiếng với vợ mình, sau đó đập cánh bay mất.



Du Tiểu Mặc oán thầm một câu, có phải sinh ly tử biệt đâu.



Đợi bọn họ đi thật xa, Du Tiểu Mặc mới nhảy xuống, đi đến nơi bọn họ chôn xác, nhìn gần mới thấy bùn đất quanh gốc cây này có màu đỏ sậm, ngửi ngửi cũng cảm giác được mùi vị mờ mịt kia, chuyện này chẳng tốt đẹp gì cho cam, xem ra là nơi chôn không ít người, chẳng lẽ sau mỗi lần gây án bọn họ đều chôn thi thể ở đây?



Bảo sao nơi này lại kỳ quái đến thế, đất xung quanh không sao, chỉ có đúng khối này là ẩm ướt, khó trách cái cây này lại cao lớn vượt trội, hóa ra là vì hấp thu chất dinh dưỡng từ xác chết.



Tuy trong lòng rất ngạc nhiên, nhưng Du Tiểu Mặc không đào ra xem, hắn không muốn nhìn thấy một cái hố toàn thịt rữa, hơn nữa máu của người vừa bị chôn xuống đã khô, có thể khẳng định đã chết được một thời gian ngắn.



Vừa nghĩ tới dưới chân toàn người chết, Du Tiểu Mặc xoay người bỏ chạy.



Bởi vì có khế ước, cộng thêm một nửa khác cũng ở đây, Kim Sí trùng quay lại rất nhanh.



Du Tiểu Mặc qua mới biết được, hóa ra nơi hắn bị truyền tống tới ở ngay biên giới của rừng rậm, chỉ cần đi thêm ngàn mét về phía tây là có thể ra khỏi rừng, vậy mà hắn còn tự cho là mình thông minh lắm.



Về phần ba người kia, Kim Sí trùng chỉ bay đến ven rừng rậm rồi quay trở lại, cũng may mà nó nhìn thấy hướng ba người kia rời đi, bẳng không thì nó sẽ bị Du Tiểu Mặc kéo đến hành hung một trận ra trò, quá thiếu chuyên nghiệp, biết được nơi có người ở cũng rất quan trọng đó.



Đi khoảng bốn mươi phút, rốt cục cũng thấy người ở.



Trời xanh nước biếc, trên không còn có khói bếp lượn lờ, chứng tỏ có nhà đang nấu căm.



Du Tiểu Mặc nghĩ, mặt trời đã lên cao, đây đúng là giờ ăn trưa, hắn đưa tay sờ sờ bụng, đói quá!



Du Tiểu Mặc vội vàng đi nhanh hơn, rốt cục cũng gặp một thôn trang nhỏ, bốn phía là ruộng đồng xanh mơn mởn, chỉ là thôn trang này không lớn lắm, chỉ có năm con đường, muốn đi quanh thôn chỉ mất khoảng mười phút.



Thôn dân không ở trong ruộng, thời điểm Du Tiểu Mặc đi vào, liếc mắt đã thấy mấy gia đình đang mở rộng cửa lớn, cả nhà đang vây quanh một cái bàn vui vẻ ăn cơm, tuy đồ ăn không phong phú lắm, nhưng họ ăn rất ngon miệng.



Du Tiểu Mặc bỗng thấy nhớ Lăng Tiêu.



Không biết y bị truyền tống tới nơi nào, việc quan trọng nhất lúc này là phải hỏi được y đang ở đâu, hắn nhớ hình như mình bị truyền tống đến phía tây, phía tây phía tây…



Du Tiểu Mặc sững lại, phía tây này không phải là phía tây hắn đang nghĩ tới chứ?



Nghĩ vậy, hắn không dám chần chừ nữa.



Du Tiểu Mặc tìm đại một nhà xông vào, đó là căn nhà của một đôi vợ chồng già, bà lão đứng gần cửa, nhìn thấy hắn như gặp cường đạo, lập tức di chuyển thân thể già nua đến bên cạnh bạn già, hai người cùng dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.



Du Tiểu Mặc quẫn bách, chẳng lẽ nhìn hắn giống cường đạo lắm hả?



“Vị đại… đại nhân này, linh thảo hôm nay vẫn chưa thu hoạch…” Lão nông đứng lên, run run rẩy rẩy nói.



Du Tiểu Mặc tiếp tục quẫn bách, hóa ra là nhận lầm người, hắn tiến lên một bước, thành khẩn nói: “Lão bá, ta không phải là đại nhân mà ông nói tới đâu, ta đang lạc đường, cho nên mới tới hỏi đường mà thôi.”



Cặp vợ chồng già quay sang nhìn nhau, thực ra bọn họ cũng cảm thấy kì lạ, vì từ trước tới nay họ chưa từng thấy người này trong số người đến thu linh thảo, nhưng rất ít khi có người ngoài đi qua thôn họ, cho nên ngay từ đầu mới nhận lầm, cứ cho rằng hắn thuộc nhóm người kia.



“Ngài thật sự không phải?” Lão nông lo lắng hỏi lại.



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Thật sự không phải.” Nhưng theo lời họ, hình như thôn trang nhỏ này chuyên để trồng linh thảo, chẳng lẽ mấy thứ được trồng trong ruộng chính là linh thảo?



Cuối cùng lão nông cũng yên tâm, thực ra nhìn mặt hắn không giống người xấu.



“Công tử, ngài có vấn đề gì cứ hỏi, nếu lão nô biết nhất định sẽ nói cho ngài.” Lão nông trấn an bạn già ngồi xuống.



Du Tiểu Mặc mừng rỡ, “Xin hỏi đây là đâu, thành thị gần nhất tên là gì, ở hướng nào, làm ơn hãy nói rõ cho ta biết.”



Vợ chồng già nghe nói thế càng thêm yên tâm, rốt cục cũng vững tin hắn chỉ tới hỏi đường, lập tức giải đáp câu hỏi của Du Tiểu Mặc.



Nơi này tên là thôn Hồ, vùng rừng rậm hắn vừa đi ra được gọi là rừng Tử Vong, rất nổi tiếng quanh vùng này, nguy hiểm trùng trùng, một khi xâm nhập, chắc chắn sẽ chết, cho nên rất nhiều người chỉ dám đi quanh biên giới của rừng Tử Vong.



Du Tiểu Mặc nghe mà thấy da đầu tê dại, may mà hắn chỉ bị truyền tống đến biên giới, bằng không chỉ riêng việc tìm đường ra khỏi khu rừng đầy mùi tử vong kia đã cực kỳ phiền toái.



Sau đó là thành thị gần nhất thôn Hồ, nơi đó gọi là thành Tinh La, tuy bảo là gần nhưng đi đường cũng mất hơn một canh giờ, đấy là tính tốc độ chạy thật nhanh đó.



Thành Tinh La là thành thị phồn hoa nhất phía tây, còn lớn hơn cả thành Xích Huyết.



Vì sao phải so sánh với thành Xích Huyết hả, bởi vì thành Xích Huyết chỉ cách thành Tinh La có hai ngày đi đường, nói cách khác, thực ra hắn đang ở trên địa bàn của gia tộc Xích Huyết.



Đúng là lừa bịp!



Rốt cục thì vận khí của hắn cũng tụt dốc không phanh rồi.



Về phần những người đến thu linh thảo, bọn họ là người của một thế lực trong thành Tinh La – Thanh Phong Môn. Mười năm trước, người của Thanh Phong Môn bỗng phát hiện đất đai ở thôn Hồ rất thích hợp gieo trồng linh thảo, lại là thôn trang duy nhất không bị thú triều ở rừng Tử Vong tấn công. Từ lúc ấy trở đi, Thanh Phong Môn ra lệnh cho thôn trang trồng thật nhiều linh thảo, sau đó họ sẽ thu mua.



Có điều cấp bậc linh thảo càng cao, thời gian gieo trồng càng dài, các thôn dân chỉ là người bình thường, cho nên trong đồng ruộng ở thôn Hồ chỉ gieo trồng các loại linh thảo cấp thấp, hàng năm người của Thanh Phong Môn sẽ tới đây thu mua.



Nếu chỉ đơn giản như vậy, vì sao các thôn dân phải run sợ đến thế.



Thanh Phong Môn không tốt cho lắm, tuy họ thu mua linh thảo của thôn dân, nhưng giá cả thấp hơn giá thị trường một nửa, có đôi khi còn kiếm cớ khất nợ.



Thôn dân thôn Hồ có hơn một ngàn hộ dân, nhưng mười năm qua, vì sự bá đạo của Thanh Phong Môn, thôn Hồ chỉ còn lại không tới hai trăm hộ, những người ở lại đều không thể rời đi được, ví dụ như cặp vợ chồng Du Tiểu Mặc hỏi đường, bọn họ đã lớn tuổi, lại không có người thân, cho nên đành phải ở lại thôn Hồ.



Đứng ở cửa thôn, Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn về phía thành Tinh La, hắn nhớ lại từng lời đôi vợ chồng già đã nói với mình.



Thế lực trong thành Tinh Linh rắc rối phức tạp, gần đây còn không ngừng tranh đấu, người hơi có thực lực sẽ bị liên lụy vào, bởi vì các thế lực ở đây đang tuyển nhận người có thực lực.



Chẳng qua nếu chỉ tranh đấu bình thường thì đã chẳng có gì để nói, bởi vì trong đó còn dính dáng tới Âm Dương Cốc và Ngọc Thiên Thành.



Tình cờ làm sao, thành Tinh La lại ở chính giữa Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành, với tư cách là điểm giao tiếp duy nhất, thành Tinh La vẫn là nơi để hai thế lực tranh giành.



Trước kia không kịch liệt đến vậy, nhưng gần đây không hiểu vì sao, Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành đột nhiên bắt đầu tranh giành gay gắt, như thể đang muốn tranh đoạt thứ gì đó, rất nhiều người đều bị ảnh hưởng.



Cặp vợ chồng già thấy Du Tiểu Mặc không giống người xấu, liền khuyên bảo hắn một tiếng.



Du Tiểu Mặc cũng không muốn tới thành Tinh La, hắn vẫn chưa quên mối thù với Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành, nếu bị mấy kẻ đó bắt gặp, chẳng biết hắn có thể an toàn mà rời khỏi đây hay không.



Thế nhưng mà hắn vẫn phải đi, cứ đợi ở đây thì phải đến năm nào tháng nào mới tìm được Lăng Tiêu, mà dù có muốn về thẳng Trung Thiên, cũng phải tới thành Tinh La để tìm không gian truyền tống.



Du Tiểu Mặc phiền muộn gãi đầu, xem ra trước khi tới thành Tinh La phải thay đổi bề ngoài và tên tuổi, hơn nữa còn phải để cho Lăng Tiêu nhận ra mới được.



Bề ngoài thì đơn giản, hắn chỉ cần để cho Miêu Cầu biến thành khuôn mặt của một người quen là được, nhưng tên thì khó quá, phải làm cho Lăng Tiêu cảm thấy quen thuộc, lại không thể khiến người của gia tộc Xích Huyết phát hiện ra hắn chính là Du Tiểu Mặc hoặc Du Tiểu Hắc.



Thật phiền lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK