Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

�N DẠNG



Rời khỏi Tiếu các, Du Tiểu Mặc phải chia sẻ với Lăng Tiêu về sự kiện hoa cúc ngay.



Quả nhiên Lăng Tiêu bị chọc cười, đoán đúng người khởi xướng nhưng không đoán đúng quá trình, câu chuyện hiếm thấy như vậy cũng chỉ có phu nhân của y mới nói ra được.



Lăng Tiêu còn tiếc nuối vì lúc ấy không có mặt.



Sau đó, hai người tạm thời ở lại Quỷ Khốc Nhai, bọn hắn không đi vội, hơn nữa chuyện của thông linh Huyền Quy có thể nghe ngóng ở chỗ Thiên Đao, quan trọng nhất là, Du Tiểu Mặc muốn gặp đám Tiểu Cầu.



Lăng Tiêu đã hỏi Lân Cổ, đúng là đám Tiểu Cầu không có mặt trong Quỷ Khốc Nhai.



Từ sau khi Lăng Tiêu bảo chúng đến Quỷ Khốc Nhai tìm Lân Cổ, cả đám còn chẳng ở lại đây được năm ngày, bởi vì hôm sau chúng đã bị ném tới núi Nhuyễn Cốt để huấn luyện.



Núi Nhuyễn Cốt là một sân huấn luyện rất đặc biệt ở sơn mạch Quỷ Mộ.



Đặc sản nơi này là một loại yêu thú có tên là Cốt thú, chúng không phải là yêu thú hoàn toàn, bởi vì toàn thân của Cốt thú chỉ có xương và xẩu, không có máu cũng chẳng có thịt, năng lực công kích thuộc hàng trung đẳng, nhưng lại sống dai như gián, dù xương cốt bị đánh tan cũng có thể ghép lại, là một loại yêu thú rất khó đối phó.



Lân Cổ đã dám ném chúng tới núi Nhuyễn Cốt, đương nhiên sẽ phụ trách an toàn của cả đám, có thể xác định một điều là đám Tiểu Cầu bây giờ an toàn về tình mạng, nhưng có thảm hay không thì chịu.



Du Tiểu Mặc biết mấy đứa vẫn an toàn liền yên tâm.



Sau khi trở về phòng, Du Tiểu Mặc bảo hai đứa Bóng Bàn tự đi chơi, lôi tiểu ô quy từ trong vạt áo ra, điều khiến hắn hài lòng nhất là, toàn bộ hành trình, tiểu ô quy đều rất yên lặng.



Du Tiểu Mặc vừa định bỏ nó lên bàn, tiểu ô quy đã leo từ tay áo hắn lên vai hắn, quá trình rất chậm chạp nhưng mục tiêu lại rất kiên định.



Du Tiểu Mặc xách nó bỏ lại lên bàn, tiểu ô quy hờn dỗi cắn tay hắn, mềm mềm, đừng nói đau, thậm chí còn chẳng có cảm giác, Du Tiểu Mặc thấy thú vị nên để tiểu ô quy cắn cắn mãi.



Đáng tiếc, nếu không phải lúc trước hắn đã đáp ứng với Mạc Cảnh, hắn sẽ khế ước con rùa nhỏ này luôn đó.



Thông linh Huyền Quy không phải là Thanh Quy hay Linh Quy, với tư cách là một trong Tứ Linh, họ có thực lực ngang ngửa với Yêu Hoàng, Kỳ Lân và Long tộc.



Du Tiểu Mặc nhìn tiểu ô quy, thở vắn than dài.



“Đúng rồi, anh hỏi được chưa, Cổ thúc biết về huyết mạch Long tộc trong người anh không?” Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu đi tới, lập tức hỏi.



“Cổ thúc không biết.” Lăng Tiêu ngồi xuống, “Ông ấy không biết việc phụ thân có huyết mạch Long tộc, hơn nữa còn truyền lại cho ta, thời điểm ta hỏi, ông ấy cũng rất khiếp sợ, cho nên chuyện này chắc chỉ có thể hỏi phụ thân của ta mới biết được.”



Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy chân tướng thật xa xôi.



Nghe nói phụ thân của Lăng Tiêu bị giam trong Kỳ Lân tộc, mà Kỳ Lân tộc lại đứng đầu Tứ Linh, muốn cướp phụ thân của y từ trong tay họ, chắc phải đợi đến lúc Lăng Tiêu trở thành cường giả Thánh cảnh bảy sao mới có cơ hội.



“Bất kể đáp án là gì, kết quả cũng không thay đổi.” Thực ra việc Lăng Tiêu muốn biết không chỉ là về huyết mạch Long tộc trong người y, mà y có một trực giác, Cổ thúc đang gạt y chuyện gì đó.



“Nếu Cổ thúc cũng không biết, thế thì sau khi gặp được đám Tiểu Cầu chúng ta sẽ rời khỏi đây hả?” Du Tiểu Mặc vừa trêu tiểu ô quy vừa nói.



“Đi càng sớm càng tốt, ta cảm giác Tây Cảnh sắp thay đổi rồi.” Lăng Tiêu không phản đối, thời điểm gặp Mạc Cảnh y đã có cảm giác này, nếu bị liên lụy vào, thời gian họ ở lại Tây Cảnh sẽ bị kéo dài thêm.



Du Tiểu Mặc không hỏi, bởi vì chính hắn cũng có cảm giác này.



Hôm sau, Du Tiểu Mặc chạy đi tìm Thiên Tu.



Thiên Tu không truy cứu chuyện Du Tiểu Mặc đổi linh thảo liền chứng tỏ hắn vẫn rất hài lòng với số linh thảo thượng phẩm kia, cho nên Du Tiểu Mặc định nhân cơ hội này đổi thêm một ít.



Chủ nhân có mặt, Du Tiểu Mặc dùng một cây linh thảo thượng phẩm đổi được tận hai cây trung phẩm, còn tặng kèm hạt giống, đám hạt giống kia Thiên Tu chỉ tiện tay bỏ vào tủ, không có tác dụng quá lớn.



Về sau hai người còn thảo luận về con đường luyện đan và lên cấp.



Thiên Tu là đan sư thải cấp tam phẩm, kinh nghiệm phong phú hơn người mới lên tới thải cấp nhất phẩm như hắn nhiều nhiều, Du Tiểu Mặc kiếm được lợi ích không nhỏ.



Hai người thảo luận hai ngày, mãi tới khi đám Tiểu Cầu được gọi về, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng không chạy tới Tự Tại các của Thiên Tu nữa, chủ tớ năm người đã lâu không gặp, ngoại trừ Tiểu Hắc và Xà Cầu, thì Mao Cầu và Tiểu Cầu đều rất cảm động, luyện ở núi Nhuyễn Cốt bao ngày như vậy, cuối cùng cũng được giải phóng.



Không gặp một thời gian, cả bốn đều thay đổi, dù nhiều hay ít.



Thay đổi nhiều nhất phải kể đến Tiểu Cầu, nó từ một đứa nhỏ mập mập, mềm mềm, trắng trắng biến thành bộ dạng thiếu niên, ngũ quan không còn non nớt như lúc trước, ngược lại dần dần phát triển theo hướng nam tính cường tráng, đã vậy còn cao hơn Du Tiểu Mặc nữa chứ.



Tu vi của Tiểu Cầu tăng rất nhanh, lúc rời đi mới có cấp chín ba sao, bây giờ đã là cấp mười một sao rồi, tốc độ tăng cấp không chậm, thậm chí còn nhanh như tên lửa.



Du Tiểu Mặc lo lắng tăng tu vi nhanh quá sẽ để lại di chứng, nhưng kiểm tra thấy nó không sao mới hơi yên tâm.



Sau đó là Mao Cầu, tu vi của Mao Cầu cao hơn Tiểu Cầu năm sao.



Có lẽ do lâu lắm mới gặp, Mao Cầu càng lớn càng vũ mị, dù không dùng kỹ năng hấp dẫn của Hồ tộc, nhưng giữa lông mày của Mao Cầu đã có một sự mị hoặc rất tự nhiên.



Tiểu Hắc vẫn lãnh diễm cao quý như trước, muốn nói có thay đổi chỗ nào, thì chính là tính khí còn dữ dội hơn trước nhiều nhiều.



Nó đã lên tới cấp mười bảy sao đỉnh phong, nghiễm nhiên có phong phạm của cường giả rồi.



Cuối cùng là Xà Cầu, bộ dạng Xà cầu càng ngày càng phát ra tà khí, đã có tu vi cấp mười một hai sao, do tu vi của Xà Cầu khá cao, tăng chậm cũng là chuyện bình thường.



Nhìn cả đám, Du Tiểu Mặc có cảm giác ‘nhà có con gái mới lớn’, cả đám đều trưởng thành hết rồi, hơn nữa còn ăn sạch linh đan hắn đưa cho, đại khái thì đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến tu vi chúng tăng vọt.



Du Tiểu Mặc còn muốn ôm Tiểu Cầu ôn chuyện, nhưng thấy nó biến từ bánh bao trắng tròn thành bánh bao rán cháy khét lẹt, hứng thú tuột dốc không phanh.



Nếu sớm biết “con trai” hắn nuôi từ nhỏ tới lớn bỗng biến thành hình dạng ngay cả hắn cũng không nhận ra, hắn đã giữ nó bên người như Miêu Cầu rồi.



Dù Miêu Cầu không tới đây tu luyện, nhưng tu vi của nó không kém cạnh.



Thỉnh thoảng Du Tiểu Mặc sẽ cho nó ăn chút linh đan, hơn nữa bây giờ hắn không cần mang mặt nạ, cho nên để nó trong không gian làm bạn cùng Đại Bàng và Thôn Kim thú.



“Chủ nhân?” Tiểu Cầu tủi nhân nhìn biểu lộ do dự của Du Tiểu Mặc, cảm thấy bị tổn thương quá nhiều.



Du Tiểu Mặc cười khan, hãy để hắn chuẩn bị tâm lý một chút đi.



Một lát sau, hắn mới mở miệng nói: “Nếu thực lực của mọi người đều tăng lên, vậy bây giờ muốn đi cùng ta, hay là ở lại?”



“Đương nhiên là đi cùng chủ nhân rồi, ta chịu không nổi nữa, núi Nhuyễn Cốt thật khủng khiếp.” Tiểu Cầu thút thít nỉ non, còn làm bộ vỗ ngực đau khổ, càng ngày càng thích diễn.



Du Tiểu Mặc tận lực bắt mình không được mình sang chỗ khác, dùng khuôn mặt nam tính bày ra cái biểu lộ tủi thân kia, đúng là tàn sát thị giác của hắn, bánh bao nhỏ đáng yêu của ta đâu rồi, Du Tiểu Mặc phiền muộn.



“Đúng rồi, trong khoảng thời gian này các ngươi có liên hệ với Lam Cầu và Tiểu Kê không?” Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới vấn đề này, bởi vì Lam Cầu đã ở Tây Cảnh, lúc trước hắn không ngờ Thiên Cầu lại đặt đại bản doanh ở Tây Cảnh.



Mao Cầu đáp: “Trước mắt Tiểu Kê vẫn chưa có tin tức, tháng trước Lam Cầu vừa báo tin cho chúng ta, nghe nói một huynh đệ của hắn đã mất tích, hắn đang cùng các huynh đệ khác tìm kiếm khắp nơi, chắc trong thời gian ngắn không thể gặp được.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, hắn cũng đoán được Lam Cầu có việc, nếu không thì đã sớm trở lại tìm bọn hắn rồi.



“Ồ, con rùa nhỏ này là giống gì thế? Nhìn đẹp ghê.” Tiểu Cầu đột nhiên nhìn thấy tiểu ô quy kiên trì bám chặt trên cánh tay Du Tiểu Mặc như thể trăm năm không lay được, cũng không nhận ra nó chính là thông linh Huyền Quy, chỉ có Xà Cầu nhìn tiểu ô quy vài lần.



Du Tiểu Mặc không để cho Tiểu Cầu sờ, tiểu ô quy hơi sợ người lạ, ngay cả Lăng Tiêu cũng bị nó lờ đi cơ mà, “Hai ngày này chúng ta sẽ rời khỏi Quỷ Khốc Nhai, các ngươi thu thập một chút đi.”



Có điều trước khi rời đi, hắn và Lăng Tiêu tới tìm Thiên Đao.



Tuy thông linh Huyền Quy sống quần cư trong phạm vi của sông Hoạt Thủy, nhưng sông Hoạt Thủy lớn như vậy, muốn tìm nơi ở thực sự của họ sẽ rất tốn thời gian.



Dù Thiên Đao có thần thông đến mấy cũng không đoán được họ muốn đưa một con rùa nhỏ quay về sông Hoạt Thuỷ. Đối với Lăng Tiêu, Thiên Đao đã thừa nhận thân phận thiếu chủ của y, hơn nữa lão đại cũng dặn dò, mặc kệ thiếu chủ muốn biết tin tức gì hãy nói cho y biết.



Nhận được đáp án khẳng định, hôm sau bọn hắn liền rời khỏi Quỷ Khốc Nhai.



Nói không chừng trong lòng các thành viên Thiên Cẩu đang ước gì Du Tiểu Mặc mau mau rời đi, loại tai nạn xấu hổ này ấy mà, hãy mai táng nó, vĩnh viễn không để nó nhìn thấy ánh mặt trời là tốt nhất.



Tiếc nuối duy nhất của Du Tiểu Mặc là không được gặp vị Thiên Quỷ kia, bởi vì người nọ chính là cái người thiếu yêu thương mà Lăng Tiêu kể cho hắn ấy, à nhầm, từ nhỏ đã bị bắt nạt, cuối cùng giết sạch bè lũ đã bắt nạt mình ấy.



Nghe nói tên này lại đi giết người rồi, không ngờ đi quá xa, cho nên không về kịp.



Rời khỏi Quỷ Khốc Nhai, bọn hắn lại đi qua Mộ Yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK