Tuy nơi này là địa bàn của Lăng Tiêu, nhưng hắn tin Ngoại trừ một mình hắn được cho quyền hạn ra vào phòng thì chắc sẽ chẳng có người thứ hai, bởi vậy hắn không cần lo lắng có người xông tới giữa chừng.
Hít một hơi thật sâu, Du Tiểu Mặc nhắm mắt lại bắt đầu vận chuyển công pháp.
Cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh, nhưng Du Tiểu Mặc lại có thể nhìn rõ linh khí bay lượn đầy trong không trung, phảng phất như những điểm sáng màu trắng, lóng lánh, chỉ hít sâu một cái sẽ cảm thấy toàn thân đều sảng khoái.
Thế nhưng mà, rõ ràng hắn không mở mắt nhưng cũng có thể chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, đối với tình huống bất ngờ xảy ra này, trong lòng Du Tiểu Mặc kinh ngạc không thôi.
Rất nhanh, tầm nhìn của hắn đã đổi tới chỗ khác, một bản đồ kinh mạch trong suốt rộng lớn xuất hiện ở trước mặt hắn, trong kinh mạch như thể có một dòng suối nhỏ màu trắng bạc chảy xuôi xuống, những con suối kia chạy trong tất cả các đường kinh mạch rất thuận lợi, nhưng không hề liên quan gì tới nhau.
Cái này rõ ràng là hình ảnh kinh mạch trong cơ thể hắn, ý nghĩ này vừa hiện lên, ‘tầm nhìn’ của hắn lại thay đổi.
Lần này là một nơi đen như mực.
Du Tiểu Mặc còn đang nghĩ đây là đâu, thì phía trước đã xuất hiện một điểm sáng.
Du Tiểu Mặc đi qua xem xét, đúng là một mảnh không gian như hệ ngân hà, do rất nhiều điểm sáng màu trắng tạo thành, ở trung tâm là một thứ như có lực hút, những điểm sáng màu trắng này tạo thành một dải ngân hà xinh đẹp, xoay tròn quanh một viên tinh thể màu xanh nhạt, tinh thể chỉ lớn chừng quả đấm.
Du Tiểu Mặc chú ý tới, cứ mỗi một đoạn thời gian ngắn, bên ngoài điểm sáng trắng kia sẽ tràn ra một loại năng lượng dạng khí có màu xanh lục, sau đó tia năng lượng kia sẽ bị khối tinh thể màu xanh nhạt ở trung tâm hấp thu.
Đúng lúc hắn nhìn tới ngơ ngác, thì tốc độ xoay tròn những điểm sáng trắng kia đột nhiên nhanh hơn.
Càng ngày càng nhanh, mà loại năng lượng khí màu xanh kia cũng tiết ra ngày một nhiều, tất cả đều bị tinh thể hấp thu, qua một thời gian ngắn, Du Tiểu Mặc liền phát hiện, màu xanh nhạt của khối tinh thể kia bỗng trở nên đậm hơn, lúc đầu là màu xanh lục nhàn nhạt, nhưng giờ đã dần dần ngả màu.
Cùng lúc dó, Du Tiểu Mặc cảm giác được bức tường mà thật lâu lúc trước hắn không thể đột phá được có chút buông lỏng, hắn vốn sững sờ, rồi lại chợt kinh hỉ.
Đây là sự kinh hỉ ngoài ý muốn.
Tuy không biết nguyên lý là gì, nhưng nếu có thể tăng tốc độ xoay tròn của những điểm sáng kia, làm cho chúng tràn ra nhiều năng lượng hơn, giúp tinh thể hấp thu dễ dàng, thì không bao lâu nữa, hắn nhất định có thể đột phá khỏi cấp bốn.
Nhưng làm sao để tăng tốc độ xoay tròn của mấy điểm sáng trắng kia đây?
Du Tiểu Mặc chìm vào suy nghĩ.
Lúc nãy khi mấy điểm sáng đột nhiên tăng tốc, hắn cũng không phát hiện ra chỗ nào kì lạ, mà sau khi tốc độ xoay tròn càng nhanh, hình như hắn cảm giác được một loại nhiệt lượng.
Du Tiểu Mặc theo bản năng rời khỏi không gian màu đen này, lại nghĩ tới bản đồ kinh mạch kia, dùng mắt thường cũng có thể thấy, dòng chảy của linh lực bên trong kinh mạch hình như cũng nhanh hơn không ít, hắn tìm theo hướng của dòng chảy, sau đó phát hiện ra không có nơi để linh lực hội tụ.
Nhưng cuối cùng hắn có thể khẳng định.
Nếu muốn làm cho điểm sáng trắng kia xoay nhanh hơn, chắc chắn sẽ liên quan tới tốc độ dòng chảy của linh lực trong kinh mạch, mà tốc độ ấy lại liên quan tới độ rộng của kinh mạch và tốc độ hấp thu linh khí.
Đã phát hiện ra những thứ này, hắn không còn trong trạng thái mờ mịt tìm không ra đầu mối nữa rồi.
Mặc kệ là do nguyên nhân gì, bây giờ hắn chỉ cần tăng tốc độ của dòng chảy trong kinh mạch là được.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức ra khỏi cơ thể mình, hắn gọi loại hiện tượng có thể nhìn thấy bản đồ kinh mạch gọi là nội thị, còn không gian màu đen kia, rất có thể là trong đầu hắn.
Dù ý thức đã ra khỏi nhưng hai mắt Du Tiểu Mặc vẫn nhắm chặt, chỉ là hai tay để trước ngực như thể vô thức làm ra một thủ ấn, thủ ấn này chính là một trong những chiêu tu luyện Thiên Hồn Kinh, tuy hắn đã sớm tu luyện tới tầng thứ hai, nhưng thủ ấn này nằm ở phía cuối của tầng thứ hai kìa, lý do vì sao tới bây giờ hắn mới chịu dùng là bởi vì thủ ấn quá phức tạp, mỗi lần phải diễn luyện trước hơn mười lượt, sau khi xác định không phạm sai lầm mới dám dùng.
Bên trong Thiên Hồn Kinh có ghi chú, thời điểm kết thủ ấn không thể phạm sai lầm, chỉ cần sai sót một chút sẽ khiến cho linh lực trong cơ thể trở nên hỗn hoạn, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cho nên hắn phải hết sức cẩn thận.
Tác dụng của thủ ấn là phụ trợ cho linh hồn của hắn tăng tốc độ hấp thu linh khí, bởi vì trước kia kinh mạch trong cơ thể hắn rất rộng, vì thế mà tốc độ hấp thu linh khí kém hơn tốc độ luyện hóa, cũng bởi vậy mà sinh ra tình trạng mất cân đối, hôm nay có sự trở giúp của thủ ấn, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được tốc độ hấp thu của mình nhanh hơn trước rất nhiều.
Nếu như lúc này có người tiến tới sẽ thấy được linh khí trong phòng cuộn trào như sóng biển, những cơn sóng mãnh liệt ấy mạnh mẽ tràn vào mi tâm của Du Tiểu Mặc, mà linh khí trong phòng cũng giảm bớt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Có điều chỉ không đầy hai giây lại có một lượng linh khí mới bổ sung, rất nhanh, linh khí trong phòng lại khôi phục lại nồng độ lúc đầu, cứ thế nhiều lần, không biết linh khí trong phòng đã phải bổ sung bao nhiêu lượt, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng ngừng hấp thu.
Cũng không lâu sau, quanh thân Du Tiểu Mặc lần dâng lên từng đợt năng lượng chấn động, sóng năng lượng kia không ngừng khuếch ra ngoài, linh khí chung quanh cũng bị đẩy ra, hiện ra hình gợn sóng, nhưng không phải rất ổn định.
Nơi mi tâm của Du Tiểu Mặc lại liện ra ấn ký mơ hồ kia, mỗi lần hắn thăng cấp là ấn ký lại lan dần qua hai bên trán, so với kích thước chỉ nhỏ bằng móng tay lúc trước, thì bây giờ ấn ký đã dài bằng ngón út, sau khi lập lòe vài cái, lại biến mất.
Cùng lúc đó, Cống trưởng lão đột nhiên phát ra một tiếng “Ồ”.
Lão phát hiện, sóng linh khí ở phòng lầu nào đó lại tăng nhanh hơn, nếu không phải lão phát hiện ra một khối thủy tinh thạch đột nhiên vỡ tan, chạy tới xem một chút chắc cũng không phát hiện loại tình huống này.
Khối thủy tinh thạch kia đại biểu cho một căn phòng, tần suất thủy tinh thạch lóe lên càng nhanh chứng tỏ linh khí trong căn phòng ấy lưu động rất lớn, lúc lão đi tới thủy tinh thạch đang lập lòe chớp tắt liên tục.
Cống trưởng lão nhìn xuống tên chủ nhân căn phòng kia, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc, lại là tân sinh tên gọi Lăng Tiêu kia.
Bình thường nếu linh khí tạo thành sóng thì tám chín phần là chủ nhân của căng phòng đang tu luyện.
Bởi vì mỗi ngày có rất nhiều học sinh tới tìm lão để thuê phòng, cho nên Cống trưởng lão biết rất nhiều tin tức, theo như lão biết thì hôm qua Lăng Tiêu đã đi ra ngoài rồi, lúc này hẳn là chưa trở lại, người có thể được y cho phép vào phòng, chẳng lẽ là… Du Tiểu Mặc?
Cống trưởng lão cũng hơi mất bình tĩnh rồi, đối với tân sinh này, lão rất tò mò.
Ngồi im tại chỗ cả buổi, cuối cùng Cống trưởng lão vẫn quyết định phải đích thân tới xem một chút, nếu như thật sự là Du Tiểu Mặc, rất có thể hắn đã đột phá khỏi cấp bốn, trở thành đan sư cấp năm, dù sao nếu căn cứ vào tốc độ chớp tắt của thủy tinh thạch, thì chuyện này gần như là chính xác.
Lúc này, Du Tiểu Mặc còn không biết việc hắn tu luyện trong phòng Lăng Tiêu đã gây chú ý cho người khác.
Sau khi sóng năng lượng xung quanh rút đi, Du Tiểu Mặc mở mắt ra, con ngươi màu đen dường như sâu thẳm hơn trước.
Bởi vì linh khí trong phòng được bổ sung rất kịp thời, cho nên quá trình tu luyện của hắn rất liền mạch, cực kỳ khoan khoái dễ chịu, thời gian ngồi tĩnh tâm lần này khá dài, nhưng lạ là hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, cả người sảng khoái tinh thần, giống như toàn thân được gột rửa một lần vậy đó.
Du Tiểu Mặc đứng dậy vỗ vỗ người, hít sâu vài cái, lần này đột phá thuận lợi tới cực điểm, những lần lên cấp trước đều chưa từng thư thái như vậy.
Du Tiểu Mặc cảm giác cấp bậc sau khi đột phá, quả nhiên đã là cấp năm hạ phẩm, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, sau khi đột phá hắn đã có loại ẩn ẩn mới tới cấp độ trung phẩm rồi, đây cũng là một sự kinh hỉ ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến hiện tượng lúc tu luyện, Du Tiểu Mặc hết kinh ngạc rồi.
Lúc tu luyện cảm giác thời gian như ngừng trôi, nhưng sau khi tỉnh lại Du Tiểu Mặc mới biết lúc này đã qua ba canh giờ rồi, không biết Lăng Tiêu đã về chưa.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức đi xuống lầu, cả phòng khách cũng trống rỗng, hiển nhiên là Lăng Tiêu chưa trở lại, Du Tiểu Mặc nhíu mày, đến cùng thì Lăng Tiêu làm gì mà đi lâu thế nhỉ.
Bởi vì mặt trời sắp xuống núi cho nên hắn không tiếp tục ở lại đây nữa.
Học viện có quy định, học sinh khu hai không được ở lại trong kí túc xá khu một quá lâu, và ngược lại, trừ khi người đó có một tấm thẻ tím, học sinh có thẻ tím sẽ được nhận quyền hạn này, thậm chí còn có thể ở cùng một chỗ.
Du Tiểu Mặc nghĩ tới điều kiện để đổi thẻ tím, lập tức cảm thấy vô vọng, bởi vì điều kiện để đổi thẻ tím là trong thẻ của học sinh đó phải có năm ngàn điểm, hoặc có cống hiến trọng đại cho học viện.
Tuy hắn có lòng tin sẽ kiếm được thêm điểm, nhưng điểm kiếm được thì cũng phải dùng chứ, nếu muốn tiết kiệm cho đủ năm ngàn điểm thì thật khó khăn, còn cái vụ cống hiến lớn kia hả, thế thì càng khó, cho nên sau một hồi cảm thấy vô vọng cực kỳ, hắn liền bỏ qua ý nghĩ này.
Đi ra khỏi phòng, Du Tiểu Mặc vươn vai một cái, cảm giác lên cấp thật là tốt quá đi.
Sau khi trở thành đan sư cấp năm, hắn có thể luyện Thiên Linh đan, chính là món bảo bối còn đắt hàng hơn cả linh đan cấp bốn ấy.
Còn đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên đã có một người đi tới trước mặt Du Tiểu Mặc, vừa thấy hắn trong mắt đã lộ ý cười, “Du Tiểu Mặc, xem ra ngươi quả nhiên đã lên cấp.”
Câu này lập tức làm cho Du Tiểu Mặc la một tiếng sợ hãi.
Chuyện hắn lên cấp trong phòng hẳn là không có ai biết mới đúng chứ, sao vị Cống trưởng lão này lại biết?