Kể từ khi biết linh thủy có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của linh thảo, Du Tiểu Mặc vẫn luôn nghiên cứu làm sao có thể sử dụng linh thủy để bồi dưỡng linh thảo.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, Du Tiểu Mặc dần dần cũng nắm được chút bí quyết.
Đầu tiên là về linh thảo cấp một, linh thảo cấp một phát triển nhanh hơn linh thảo cấp hai rất nhiều, nếu không dùng linh thủy để tưới, thì bình thường sẽ trưởng thành trong vòng vài tháng, nhưng nếu sử dụng linh thủy, thì không tới một ngày, cây linh thảo kia sẽ từ hạt giống biên đổi thành cây linh thảo trưởng thành.
Hiệu quả rất tốt, có điều bởi vì quá tốt, cho nên Du Tiểu Mặc cảm thấy hơi lãng phí.
Tuy nói diện tích hồ nước chiếm một phần năm tổng diện tích không gian, nhưng ai biết hồ nước có tiếp tục cho thêm nước hay không, nếu sau mà dùng hết rồi thì phải làm sao bây giờ?
Bởi vì cân nhắc tới vấn đề này, cho nên Du Tiểu Mặc đã thử một cách đó là pha loãng linh thủy với nước bình thường. Kết quả thu được đó là, tuy rằng linh thủy đã bị pha loãng hiệu quả không tốt như linh thủy nguyên chất, nhưng vẫn có tác dụng thúc chín linh thảo, chỉ là quá trình phát triển của linh thảo sẽ hơi chậm, nhưng đó là căn cứ vào nồng độ bị pha loãng mà ảnh hưởng tới quá trình sinh trưởng của linh thảo.
Sau khi phát hiệu điều này, Du Tiểu Mặc trốn ở trong không gian làm thêm vài chục thí nghiệm nữa, vì thế, hắn cố ý năn nỉ Lăng Tiêu xuống núi mua hộ hắn năm mươi cái thùng nước lớn, bởi vì cơ hội xuống núi tháng này của hắn đã hết rồi, hơn nữa nếu như xuống núi quá nhiều sẽ dễ gây chú ý.
Lăng Tiêu biết rõ khoảng thời gian này Du Tiểu Mặc vẫn luôn bận rộn với việc trồng linh thảo, tuy rằng không nói câu đồng ý, nhưng ngay hôm đó vẫn mua giúp cho hắn năm mươi cái thùng nước. Du Tiểu Mặc không ngờ y lại đáp ứng nhanh như vậy, hắn mới chỉ đề nghị chưa tới hai canh giờ, Lăng Tiêu đã mang thùng nước tới cho hắn, Du Tiểu Mặc cảm động tới mức suýt nữa đồng ý luyện cho y thêm mười viên linh đan nữa, may mắn mà còn kìm nén lại được.
Lăng Tiêu cũng không chờ đợi Du Tiểu Mặc báo đáp, nhìn thấy hắn đang bận, liền đi về.
Mỗi lần Du Tiểu Mặc bận rộn sẽ dễ dàng bỏ quên người bên cạnh, bởi vậy hắn cũng không biết Lăng Tiêu đã rời đi từ khi nào, cộng thêm với việc hắn bây giờ đang vô cùng phấn khởi, cho nên không hề chú ý tới việc bên ngoài, cất thùng nước vào không gian, Du Tiểu Mặc bắt đầu pha chút ít linh thủy để dự trữ.
Căn cứ vào nhu cầu của ba loại linh thảo, Du Tiểu Mặc chế ra được hai loại linh thủy đã pha loãng.
Một loại dùng để tưới linh thảo cấp một, bởi vì nó mọc quá nhanh, mà Du Tiểu Mặc thì không có thời gian thu hoạch mỗi ngày, cho nên để tránh lãng phí, hắn đã pha loãng linh thủy thành tỉ lệ 1:100. Bởi như vậy, khoảng năm ngày sau linh thảo sẽ trưởng thành, nhưng việc tưới linh thảo thì không thể ngừng được, trên cơ bản mỗi ngày phải tưới một lần mới có thể bảo trì tiến độ.
Loại thứ lại dùng để tưới linh thảo cấp hai, bởi vì thời gian trưởng thành của linh thảo cấp hai chậm hơn, cho nên tỉ lệ pha loãng cũng cao hơn, nhưng mà Du Tiểu Mặc không muốn dùng thời gian chỉ để thu hoạch linh thảo, cho nên linh thảo cấp hai phải đợi một tháng mới có thể thành thục.
Về phần linh thảo cấp ba, bởi vì tạm thời chưa dùng tới, cho nên Du Tiểu Mặc dự định lại quan sát thêm một thời gian rồi tính sau.
Vì vậy, năm mươi thùng nước, Du Tiểu Mặc dùng mười lăm thùng để dựng linh thủy đã pha loãng, còn lại dùng để đựng nước bình thường, dự phòng trong mọi tình huống.
Làm xong những việc này, Du Tiểu Mặc để hết linh thảo đã thu hoạch được lên một cái kệ, may mắn mà hắn có dự kiến trước cho nên đã mua sẵn mười cái giá đựng đồ, sau khi thu hoạch xong thì để lên trên kệ, lúc cần dùng tới thì lấy trên đó xuống là được.
Chỉ là trong lúc hái linh thảo, Du Tiểu Mặc tìm ra một phát hiện trọng đại.
Hắn nhận ra linh thảo cấp một sau khi thành thục thì bất kể là rễ cây hay là lá cây đều tràn đầy linh khí, trạng thái dồi dào linh khí này chỉ có ở linh thảo thượng phẩm.
Vừa khiếp sợ, hắn vừa kiểm tra lại linh thảo cấp hai và cấp ba. Bởi vì trong lúc thí nghiệm linh thủy, hai loại linh thảo kia cũng lần lượt thành thục rồi, linh thảo trồng ở trong ruộng hôm nay đã là lượt thứ hai hắn gieo xuống. Mà chất lượng những cây linh thảo này đều là thượng phẩm, đẳng cấp khác hoàn tới mới đám linh thảo hắn thấy trong Linh Thảo Viên của Đô Phong.
Du Tiểu Mặc nghĩ ngay tới tác dụng của linh thủy, bởi vì linh thủy là linh khí được nén tới trạng phái tột cùng mà hóa lỏng, như vậy liệu có thể chứng minh, linh thảo sau khi được tới linh thủy, chất lượng đều đạt mức thượng thừa?
Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có thể khẳng định. Bởi vì trong lúc thu hoạch hắn đã cẩn thận kiểm tra từng cây linh thảo, mỗi một cây đều có chất lượng thượng phẩm như nhau.
Du Tiểu Mặc hiện tại đang phấn kích vô cùng, nhiều linh thảo thượng phẩm như vậy, nếu như dùng để luyện đan, không phải mỗi viên luyện ra đều là linh đan thượng phẩm sao?
Sau hai lần xuống núi hắn cũng thăm dò được giá thị trường của linh đan, mà thượng phẩm linh đan là thứ gì chứ, chỉ cần vừa xuất hiện, đều bị người ta tranh nhau mua hết, cho nên linh đan thượng phẩm càng cao cấp, bình thường đều dùng hình thức đấu giá để mua bán.
Về phần linh đan hạ phẩm, nếu như số lượng nhiều, cũng có thể bán bằng cách đấu giá.
Tuy hưng phấn, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không lập tức dùng mấy cây linh thảo này để luyện đan. Vì phải chăm sóc linh thảo, còn phải luyện đan cho Lăng Tiêu, rồi còn phải ứng phó với những lần thăm hỏi của đại sư huynh, cuộc sống của hắn trôi qua bận rộn hơn rất nhiều người.
Mãi tới khi mọi việc đều khá ổn thỏa, kể cả ‘vết thương’ cũng đã lành rồi, Du Tiểu Mặc mới ra khỏi phòng, hắn còn chưa kịp báo với Lăng Tiêu, đại sư huynh Phương Thần Nhạc đã tới, nói là sư phụ tìm bọn họ có việc.
Mặc dù đã là đồ đệ của Khổng Văn, nhưng từ sau ngày hôm đó Du Tiểu Mặc chưa gặp Khổng Văn thêm lần nào, nhiều khi cũng chỉ là cử đại sư huynh tới báo cho hắn.
Nhưng lần này lại có một tin tức tốt, nghe đồn nhị sư huynh mà Du Tiểu Mặc chưa từng gặp qua bao giờ đã trở về.
Phục Tử Lâm đã trở về chứng tỏ người này đã tìm được loại linh thảo mình muốn. Đối với vị nhị sư huynh được tôn vinh là thiên tài này, Du Tiểu Mặc vẫn thật là tò mò.
Nghe nói tuổi của Phục Tử Lâm và Phương Thần Nhạc chỉ chênh nhau có mấy tuổi, hai người còn nhập môn cùng lúc, có điều lúc Khổng Văn nhận bọn họ làm đồ đệ không phải tại phái Thiên Tâm, mà là ngẫu nhiên gặp được lúc có việc ở bên ngoài, Khổng Văn phát hiện tư chất của hai người khá tốt, vì vậy liền lập tức nhận làm đồ đệ.
Về sau hai người thực sự không phụ kì vọng của Khổng Văn, chỉ trong vỏn vẹn hai năm rưỡi đều đã trở thành đan sư cấp ba.
Phải biết, đối với người bình thường, giai đoạn từ cấp hai lên cấp ba hao tốn không chỉ hai ba năm.
Ví dụ như Triệu Đạt Chu, tuổi của hắn cũng sấp xỉ hai người họ, nhưng bây giờ vẫn chỉ là một đan sư cấp hai, tuy rằng sẽ trở thành đan sư cấp ba trong thời gian không xa, nhưng cũng tốn mất khoảng thời gian năm năm, phải biết Triệu Đạt Chu lớn lên ở Đô Phong từ nhỏ, chỉ là khả năng lĩnh ngộ không tốt cũng là một nguyên nhân.
Mặt khác, để từ cấp ba lên cấp bốn không hề dễ, hai người họ cũng phải bỏ ra thời gian mấy năm mới thăng cấp thành công. Tính cách hai người này lại trái ngược hoàn toàn, một người là đại sư huynh ấm áp dịu dàng, một người là nhị sư huynh mặt than lạnh lùng, đã vậy còn chỉ lúc nói chuyện với đại sư huynh mới có biểu cảm.
Địa điểm gặp mặt là ở Nghị Sự Đường của Đô Phong, lúc Du Tiểu Mặc tới, mọi người đã tới gần đủ.
Ngoài dự kiến, Du Tiểu Mặc vốn tưởng chỉ có mấy thầy trò gặp nhau mà thôi, không nghĩ tới còn có những người khác nữa, trong đó có một vị là phụ thân của Triệu Đạt Chu, Triệu Chân, dựa vào tình hình lúc này, nếu như hắn chỉ nghĩ đây là một buổi nói chuyện giữa thầy và trò thì hắn đúng là đồ đần đó mà.
Du Tiểu Mặc nhìn lướt qua nhưng không thấy vị nhị sư huynh kia, những người khác đều tới đủ cả rồi.
Nhìn thấy bọn họ đã tới, Khổng Văn liền ra hiệu cho vào. Du Tiểu Mặc nào ngờ được vừa tới đã bị hỏi về việc đóng cửa một tháng, đây là bí mặt của hắn nha, sao có thể nói!