Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Yêu vẫn giống như lần trước, u ám đầy âm khí, tiếng quỷ khóc, tiếng gào thét phẫn nộ.



Du Tiểu Mặc định đi qua trên không như lần trước, nhưng chưa đợi hắn tới gần, trong lòng đã bay lên cảm giác rất kỳ quái, như thể có thứ gì đó bên trong Mộ Yêu đang kêu gọi hắn đi qua, rõ ràng lần trước không hề có cảm giác này.



Du Tiểu Mặc nói lại chuyện này cho Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc.



Mộ Yêu là chiến trường viễn cổ, cho dù trong đó thật sự tồn tại thứ gì cũng không thể nào liên quan đến Du Tiểu Mặc được chứ, tên nhóc này giữa chừng mới xuyên tới mà.



“Hay là vào xem?” Lăng Tiêu đề nghị, tuy trong Mộ Yêu không thiếu một số đại thần dũng giả, ví dụ như những người khi còn sống có thực lực cao hơn y, nhưng đã chết lâu như vậy, dù sống có lợi hại đến mấy, sau khi chết cũng không thể khôi phục trạng thái tột đỉnh, chưa kể tới việc thần hỏa của y là khắc tinh của chúng.



Du Tiểu Mặc hít hít mũi, càng đến gần hắn càng cảm nhận được lực hấp dẫn mạnh mẽ này, tuy không đến mức làm hắn không thể khống thế được bản thân, nhưng trong lòng hắn có thứ gì đang thúc giục, Du Tiểu Mặc hoang mang, cho nên sau khi nghe Lăng Tiêu đề nghị, hắn chỉ do dự vỏn vẻn hai giây liền đồng ý.



“Vậy vào xem…”



Mộ Yêu như địa ngục trần gian, khắp nơi đều là những ngôi mộ hoang toàn, ngay cả bùn đất cũng biến thành màu đen kịt, không có lấy một ngọn cỏ, có vài ngôi mộ đã vỡ nứt, hoặc chỉ còn lại một nửa, cứ đi vào bược là lại nhìn thấy một bộ hài cốt âm u trắng bệch.



Bên tai là tiếng gào thóc thảm thiết, hai chân Du Tiểu Mặc đều run rẩy hết rồi nè.



Lần đầu tiên chỉ bay qua đã cảm thấy rất khủng khiếp, nhưng còn chưa tới mức làm chân hắn mềm nhũn, quả nhiên phải đích thân trải nghiệm mới biết được sự khủng bố của nơi này.



“Thứ hấp dẫn em ở hướng nào?” Lăng Tiêu dừng bước.



Du Tiểu Mặc đưa ngón tay về phía bên trái, đó là hướng tây bắc.



Chỉ cần hiểu về Mộ Yêu sẽ biết, hướng tây bắc là nơi chôn cất một vài cường giả thần thông thực sự, trong đại chiến viễn cổ những người này đại sát tứ phương, uy danh hiển hách, cho nên hướng tây bắc chính là nơi mà những cường giả tới thám hiểm sơn mạch Quỷ Trủng e sợ nhất.



Hai người hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Lăng Tiêu có thể cảm giác được hướng tây bắc kia là nơi mai táng rất nhiều đại yêu thú, khí tức nguy hiểm ẩn ẩn mạnh hơn y thế này, y tuyệt đối không nhầm lẫn được.



Vì lý do an toàn, Lăng Tiêu gieo xuống trong cơ thể Du Tiểu Mặc một hạt hỏa chủng, hỏa chủng là Kỳ Lân Thần Hỏa, ngay tại thời khắc nguy hiểm, nó có thể cứu chủ nhân một mạng.



Du Tiểu Mặc đột nhiên ngừng lại, do dự nhìn vào nơi bị khói đen bao trùm phía trước, tiếng gió như tiếng quỷ rít gào, hắn cứ có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ có vô số cánh tay quỷ quái thò ra khỏi khói đen.



Lăng Tiêu cúi đầu hỏi: “Sao thế, có phải sắp tới rồi không?”



“Hẳn là ở phía trước, không có cảm giác ác ý, chỉ là triệu hoán đơn thuần.” Du Tiểu Mặc không hiểu rốt cuộc thì có thứ gì đang gọi hắn, có chút do dự.



Lăng Tiêu nói: “Nếu không vào, vậy chúng ta đi thôi.”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, có ý gì vậy hả, dám dùng giọng điệu xem thường như vậy, hắn cũng có tâm huyết đó, biết không hả.



“Thế thì đi vào thôi!”



Đợi bọn Du Tiểu Mặc xuyên qua lớp khói đen vừa dày vừa đặc kia, một luồng âm phong đột nhiên thổi sượt qua má hắn, Du Tiểu Mặc rùng mình một cái.



Phần mộ nơi này khác hẳn với phía ngoài, sự khác biệt lớn nhất là rất sạch sẽ, không có hài cốt rơi lả tả, mà những phần mộ cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, hơn nữa so với nơi bọn hắn vừa đi qua, chỗ này yên tĩnh rất nhiều, không có tiếng gào khóc thảm thiết, chỉ có sự tĩnh lặng của cái chết.



Lăng Tiêu nhìn hơn một trăm ngôi mộ phía trước, nghiêng đầu hỏi: “Cái nào?”



“Là cái màu trắng kia kìa.” Ánh mắt của Du Tiểu Mặc rơi vào ngôi mộ thứ năm ở hàng thứ ba, đây là một ngôi mộ đặc biệt, bất kể là tấm bia đá hay là nấm mộ đằng sau đều mang một màu trắng.



Lăng Tiêu kéo phu nhân nhà y qua, ánh mắt rơi vào dòng chữ khắc trên bia đá, chỉ có thời gian chết, hoàn toàn không có tên tuổi hay dòng họ, có vẻ là một phần mộ vô danh.



“Tự em xem đi, nó kêu gọi em ở chỗ nào?”



Ngũ quen của Du Tiểu Mặc nhăn lại, “Hình như thứ trong mộ đang gọi em.”



“Muốn đào mộ sao?”



“Ầy… Làm thế có bất kính quá không, dù sao người ta đã mất lâu rồi, đột nhiên bị quấy rầy, nói không chừng sẽ khó chịu á.”



Lăng Tiêu thờ ơ: “Em đã không muốn đào, vậy thì đi thôi.”



Du Tiểu Mặc mở to mắt nhìn tấm bia mộ màu trắng, cuối cùng vẫn thu ánh mắt lại, hắn rất muốn biết thứ gì đang kêu gọi hắn, nhưng mà… Người ta đã mất rồi, đào mộ thì kì lắm, “Được rồi!”



Vừa mới dứt lời, tấm bia trắng đột nhiên phát sáng, bên ngoài như bao phủ một tầng ánh sáng trắng thánh khiết, sau đó một bóng trắng mơ hồ bay ra khỏi bia đá.



Lăng Tiêu lập tức ôm Du Tiểu Mặc lui về phía sau, Du Tiểu Mặc ôm chặt cánh tay Lăng Tiêu, dựa tất cả sức nặng toàn thân lên người y.



Nhìn thì bồng mềnh mờ ảo, trên thực tế cũng đẹp trai lắm.



Toàn thân anh trai đẹp áo trắng này đều trong suốt, sau khi bay ra khỏi bia mộ vẫn chưa có động tác khác, chỉ yên lặng đứng trước nấm mộ, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Du Tiểu Mặc, nhìn rất kỹ, nếu để ý sẽ thấy trong ánh mắt người này còn mang theo một chút dịu dàng.



“Ngươi tên là gì?”



Trai đẹp áo trắng nhìn biểu lộ sợ hãi của Du Tiểu Mặc, nở nụ cười nhạt nhòa.



Du Tiểu Mặc vô thức trả lời: “Du Tiểu Mặc.” Nói xong hắn mới phản ứng được, vội vàng che miệng.



Trai đẹp cười khẽ một cười, “Ngươi đúng là tộc nhân của Du tộc.”



Du tộc này là chỉ gia tộc Xích Huyết ấy hả, cơ mà, Du Tiểu Mặc hơi nghi hoặc, chẳng lẽ chỉ dựa vào dòng họ đã xác định được hắn là người của Du tộc sao?



“Là ông gọi ta tới?” Hắn thăm dò.”



Trai đẹp áo trắng gật gật đầu, “Chỉ có tộc nhân của Du tộc mới cảm ứng được lời triệu hoán của ta.”



“Được rồi, vậy ông gọi ta tới làm gì?” Du Tiểu Mặc nhìn biểu hiện lạnh nhạt của trai đẹp, đột nhiên cảm thấy người này không đáng sợ như vậy nữa, ít nhất hắn chưa thấy con ma nào đẹp dữ dội như vậy, thậm chí hắn còn cảm nhận được một loại lực tương tác rất chi là mãnh liệt.



“Ta rất vui mừng.” Anh đẹp trai đột nhiên nói một câu rất không liên quan.



“Hở???” Du Tiểu Mặc không hiểu gì hết.



Trai đẹp cười không nói gì, ánh mắt chợt rơi vào Lăng Tiêu đứng bên cạnh hắn, ánh mắt tò mò và nghi hoặc, thật lâu sau mới mở miệng cười nói: “Không ngờ qua bao nhiêu năm như vậy, ta vẫn được gặp truyền thuyết cổ xưa kia.”



Nói xong một câu như tự lẩm bẩm với bản thân, trai đẹp áo trắng nghiêm nghị nhìn Lăng Tiêu nói: “Người trẻ tuổi, hãy sử dụng ưu thế của ngươi thật tốt, nó sẽ khiến ngươi rực rỡ hào quang ở đại lục Thông Thiên này.”



Câu nói này khiến hai người có cảm giác anh đẹp trai kia đã biết được bí mất của họ vậy đó.



Lăng Tiêu nhướn mày, vẻ đề phòng trong mắt không hề giảm đi, y tin chắc rằng người nam nhân này nói như vậy là vì biết được chuyện gì đó, cái này gọi là thà tin còn hơn không.



“Ngươi biết cái gì?”



Trai đẹp áo trắng trầm giọng cười cười: “Xem ra ngươi vẫn chưa biết được bí mật trong người mình, nhưng ta lại biết rất rõ.”



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật một cái.



Anh đẹp trai nói tiếp: “Ta có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”



“Điều kiện gì?” Lăng Tiêu hỏi dứt khoát.



Trai đẹp tặng cho hắn một ánh nhìn khen ngợi, nói chuyện mới người thông minh rất tiện.



Du Tiểu Mặc cảm thấy hắn đang đứng ngoài thế giới của hai người này.



“Điều kiện là, ta muốn ngươi chăm sóc cho hắn thật tốt, dùng tính mạng của ngươi để thề, tuyệt đối không được bỏ rơi hắn.” Trai đẹp nhìn về phía Du Tiểu Mặc, hiển nhiên là đang nói tới hắn.



Du Tiểu Mặc bỗng có cảm giác anh đẹp trai này đang muốn gả con trai đi ấy, nếu không phải hắn đã nhận cha, chắc hắn sẽ nghĩ người này mới là cha ruột của hắn mất.



Câu trả lời của Lăng Tiêu là kéo Du Tiểu Mặc vào trong lòng, khí phách nói: “Hắn là phu nhân của ta.”



Trong mắt anh đẹp trai lóe lên một vẻ kinh ngạc, có vẻ đã biết quan hệ giữa họ không tầm thường, nhưng lại không ngờ là kiểu ấy, mà thôi, cũng khó trách, suy nghĩ các đại cường giả viễn cổ đều là làm sao để mạnh hơn, hoành tráng hơn, ít người có suy nghĩ muốn lấy vợ sinh con, nếu hai nam nhân có quan hệ thân mật, họ cũng chỉ nghĩ sang huynh đệ tình thâm các kiểu.



Du Tiểu Mặc ngượng muốn chết.



Tuy Lăng Tiêu không thề, nhưng anh đẹp trai đã tin tưởng y sẽ bảo vệ Du Tiểu Mặc thật tốt.



Sau đó, không biết hai người chia sẻ cho nhau bí mật bí đó, vì xung quanh vẫn còn có “người” khác, cho nên anh đẹp trai chỉ nói cho mỗi mình Lăng Tiêu.



Trước khi đi, Du Tiểu Mặc hỏi một vấn đề, “Ông có biết một đan sư đỉnh cấp tên là Đan Thanh không?” Nếu Đan Thanh là đan sư từ thời viễn cổ, mà có vẻ cũng nổi danh lắm, có khi người này lại quen cũng nên.



Trai đẹp nhướn mày, “Ngươi biết hắn?”



Du Tiểu Mặc không kể về ngọc giản, chỉ nói đại khái là có nắm giữ vật mà Đan Thanh để lại.



“Hắn là đan sư lợi hại nhất viễn cổ, họ Du.”



Anh đẹp trai nói vậy.



“…”



Nghe được hai chữ phía sau, Du Tiểu Mặc phía hiện hắn hiểu tất cả, lúc rời đi, hắn nhìn thấy người nọ đứng trước phần mộ, nhìn theo bóng lưng họ, cô đơn lẻ loi, có cảm giác rất trống trải.



Tuy anh đẹp trai không nói rõ về thân phận của mình, Du Tiểu Mặc cũng đoán được người nọ hẳn là tổ tiên của Du tộc ở thời viễn cổ, một trong những cường giả đã hy sinh trong trận đại chiến.



“Lăng Tiêu, anh nói sau khi chết bọn họ cứ quanh quẩn ở Mộ Yêu không thể nào rời đi thế hả?” Du Tiểu Mặc không nhịn được hỏi, hắn rất đồng tình với vị tổ tiên kia, đẹp trai như vậy, thế mà lại phải vĩnh viễn ở cùng với một đám u linh quái dị.



“Không phải!”



“Cái gì?” Du Tiểu Mặc giật mình, mới phát hiện y nói “không phải” chứ không phải là “không thể”, chẳng lẽ hắn suy diễn hơi nhiều.



Lăng Tiêu không cần mở đầu hắn ra cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, “Mộ Yêu chỉ là một phần mộ mà thôi, không phải họ không rời đi được, mà chỉ là không muốn rời đi thôi.”



“Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc buồn bực, trong mắt hắn, chắc chắn cái nơi Mộ Yêu không thiếu đủ mọi loại người hung ác, nếu không bị nhốt ở nơi này, nhất định họ phải bỏ đi từ lâu rồi, việc gì phải ở đó mãi, hơn nữa mợt lần ở là cả ngàn tỷ năm.



Lăng Têu nói: “Ta nói rời đi là luân hồi chuẩn thế, đám linh hồn ở Mộ Yêu chỉ là một vài chấp niệm không muốn luân hồi sau khi chết mà thôi, một số do chết mà không cam lòng, một số vẫn còn tâm nguyện chưa dứt, ví dụ như vị tổ tiên Du tộc của em, vì ông ta có tâm nguyện chưa dứt nên mới quanh quẩn mãi ở nơi này.”



Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Ông ấy có tâm nguyện gì chưa hoàn thành hả?”



Lăng Tiêu nhìn hắn thật lâu, nói: “Tâm nguyện của ông ta đã được hoàn thành, không bao lâu nữa, chấp niệm của ông ta ở Mộ Yêu sẽ biến mất.”



“Đừng bảo tâm nguyên của ông ấy liên quan tới em nhé?” Du Tiểu Mặc bỗng trở nên nhanh trí, hai mắt mở thật lớn.



Cuối cùng cũng có thuốc chữa!



Lăng Tiêu vui mừng gật đầu, “Ta nghĩ ta đã hiểu nguyên nhân thực sự vì sao em có thể thừa kế cái thứ báu vật truyền tộc kia, mà đám người Du Chấn Thiên lại không thể rồi.”



Du Tiểu Mặc thúc giục: “Vậy anh mau nói đi!”



Thực ra chuyện này cũng có dấu vết để lần theo, tộc nhân chính thống của Du tộc đã chết hết trong trận đại chiến thời viễn cổ kia, cuối cùng những người còn sống chỉ là một số bàng chi, mà chỉ có tộc nhân chính thống của Du tộc mới có quyền thừa kế báu vật, đây cũng là lý do vì sao các tộc trưởng của gia tộc Xích Huyết đều không thể kế thừa dù đã dùng đủ mọi cách.



Du Chấn Thiên không biết chuyện này, nói sao thì sự việc đã xảy ra từ rất lâu, chỉ là dù lão có tóm được Du Tiểu Mặc, cũng không thể chiếm được báu vật truyền tộc.



Du Tiểu Mặc vẫn cảm thấy không đúng, “Anh nói chỉ có tộc nhân chính thống của Du tộc mới được thừa kế báu vật truyền tộc, nhưng em đâu có chính thống!”



“Đúng là Du Tiểu Mặc trước kia không phải.” Lăng Tiêu dùng ánh mắt ẩn ý sâu xa nhìn hắn.



Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt.



Lăng Tiêu lại nói: “Chính thống không phải xét theo huyết mạch, mà là linh hồn, vị tiền bối kia đã nói, chỉ cần là tộc nhân chính thống của Du tộc, trên trán họ sẽ xuất hiện hoa văn của tộc.”



Tóm lại là hắn hồ đồ luôn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK