Nhưng cũng bởi vì thế, Du Tiểu Mặc mới xác định hắc y nhân này vì thứ dưới hẻm núi nên mới đánh lén hắn, hơn nữa người này hẳn là sát thủ, bởi vì chỉ có sát thủ mới cố gắng giấu diếm thân phận của mình.
“Giết người cướp của, đúng là hành vi của cường đạo.”
Đúng lúc này, một giọng nói ác ý trôi về phía Du Tiểu Mặc, âm thanh nhàn nhạt, mặc dù không ám chỉ đặc biệt, nhưng Du Tiểu Mặc nghe là biết người nọ đang mắng hắn.
Bởi vì người nói câu này chính là con mụ âm hồn bất tán Mạc Tuyết kia.
Du Tiểu Mặc cất túi trữ vật đi, tiện thể hủy thi diệt tích của hắc y nhân, sau đó dùng vẻ mặt suy tính nhìn đám người đằng ấy.
Mạc Tuyết biết lúc này không nên gây hấn với Du Tiểu Mặc, nhưng nàng không nhịn được, người từng bị nàng khinh bỉ lại dám leo lên đầu nàng, đưa mắt nhìn xuống nàng, thật sự không thể chịu được. Thấy Du Tiểu Mặc nhìn qua, Mạc Tuyết theo bản năng hất cằm lên, vẻ mặt quật cường và bướng bỉnh.
Trong mắt Tạ Tuấn lóe lên vẻ bất mãn với Mạc Tuyết, lập tức giữ chặt nàng, “Tuyết nhi, đừng khiêu khích hắn.”
Mạc Tuyết hiểu ám chỉ của Tạ Tuấn, mặc dù rất muốn nghe lời gã, nhưng kiêu ngạo từ xưa tới nay không cho phép nàng cúi đầu, “Tạ đại ca, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình hắn sao!”
Tạ Tuấn cẩn thận che giấu sự thiếu kiên nhẫn trong đáy mắt, “Tuyết nhi, nàng đã quên rồi sao, hắn còn một tên đồng bọn nữa, nếu thật sự phải đánh nhau với hắn, chỉ sợ phía chúng ta sẽ phải bỏ ra một cái giá lớn thê thảm, đến lúc ấy, cường đạo Động Vực sẽ nhằm mục tiêu vào chúng ta.”
“Tạ đại ca, sao lại nâng chí khí của chúng diệt uy phong của mình, theo muội thấy, lúc này đồng bọn của hắn không có ở đây, bằng không thì sao đến lúc này vẫn không thấy bóng người.”
Thực ra Mạc Tuyết cũng biết Tạ Tuấn nói có lý, nhưng nàng không muốn nhận thua đơn giản như vậy.
Tạ Tuấn cười nhạt, trong đầu đã có ý nghĩ đập chết cô ả, nếu không phải thấy Mạc Tuyết còn có giá trị lợi dụng, gã đã sớm ném nàng lại, mặc nàng tự sanh tự diệt, thật sự coi bản thân là con gái của tù trưởng bộ lạc Cổ Mã thì có thể diễu võ dương oai khắp nơi sao? Đây chính là Động Vực, không phải là bộ lạc của nàng, thân phận của nàng cũng chỉ có thể hù dọa một số người nhát gan sợ phiền phức.
Ngay sau khi Mạc Tuyết dứt lời được một chút, Lăng Tiêu đột nhiên xuất hiện.
Bóng người thon dài cực kỳ tự nhiên đáp xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc, không hề có điềm báo trước.
Lăng Tiêu không nhìn thấy thi thể hắc y nhân mới biến mất, nhưng y có thể cảm giác được ở nơi này mới xảy ra một trận đại chiến, lại nhìn đám người Mạc Tuyết đứng cách đó không xa, liền hỏi: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Em đang nghĩ có nên giết người diệt khẩu không.” Du Tiểu Mặc nói thế.
Lúc nói câu này hắn không cố ý hạ giọng, ngược lại còn tăng âm lượng như thể muốn để cho đám người đằng kia nghe cho rõ mới thôi. Đúng như Du Tiểu Mặc phỏng đoán, cả đám đồng loạt đổi sắc mặt.
“Giết hết?” Lăng Tiêu thản nhiên hỏi.
Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu: “À, thực ra em chỉ muốn diệt khẩu một người nào đó thôi, em cảm thấy miệng của ả quá ghê tởm, nói ra câu nào là câu ấy cực kỳ khó nghe, nhưng em không muốn làm bẩn tay mình.”
Lăng Tiêu khẽ cười, “Muốn làm cho ả sau này không nói được rất đơn giản, nếu em cảm thấy bẩn tay, để ta làm.”
“Được.” Du Tiểu Mặc cười híp mắt gật gật đầu.
Sau đó hai phu phu đồng thời nhìn về phía Mạc Tuyết.
Mạc Tuyết như rơi vào hầm băng, cảm giác sợ hãi đồng loạt ùa tới như măng mọc sau mưa, bây giờ nàng mới thấy hối hận, tại sao phải vì chút sĩ diện mà mở miệng khiêu khích đối phương. Mạc Tuyết hoảng hốt nắm chặt cánh tay Tạ Tuấn, cả nửa người đều trốn tới sau lưng gã.
“Tạ đại ca, cứu muội, cứu muội với!”
Toàn thân Tạ Tuấn cứng ngắc, tình hình này mà gã ra mặt vì Mạc Tuyết thì chỉ có nước chết, nhưng đây cũng là cơ hội khiến Mạc Tuyết một lòng với gã, hai loại suy nghĩ giao chiến trong lòng, nhưng thắng lợi rất nhanh đã nghiêng về hướng sợ chết kia.
Nếu chết thì Mạc Tuyết có một lòng với gã cũng thế, mà với cái tính cách vô tình vô nghĩa của ả, chẳng mấy chốc sẽ quên gã thôi. Nhưng bây giờ gã phải làm sao để Mạc Phỉ không nhận ra, đến lúc này, Tạ Tuấn mới nhắm mục tiêu tới Mạc Phỉ, nhưng nhanh thôi, gã sẽ không cần phiền não nữa rồi.
Mạc Tuyết vốn tóm chặt tay gã đột nhiên kêu lên thảm thiết, sau đó đẩy gã thật mạnh, toàn thân ngã quỵ xuống đất lăn qua lăn lại, hai tay dùng sức tóm chặt cổ mình, há miệng liền phun ra một ngọn lửa.
Mạc Tuyết chỉ kêu được mấy tiếng, sau đó yết hầu như bị thiêu cháy, khuôn mặt cũng bị nung nóng, thoạt nhìn cực kì dữ tợn, Mạc Tuyết đau đến nỗi cứ lăn lộn không ngừng, móng tay đã gãy nát vì dùng sức quá mạnh, nhưng chút đau đớn ấy đâu có đáng là bao.
“Tỷ tỷ!” Mạc Phỉ hét lên chói tai, muốn xông tới.
Tạ Tuấn nhanh tay tóm lấy nàng, “Đừng qua đấy, ngọn lửa kia không phải là lửa bình thường, nàng qua sẽ bị bỏng mất.”
Cơ thể Mạc Phỉ cứng ngắc trong hai giây, cũng không dám xông tới nữa, nàng khóc lóc ngả vào trong lòng Tạ Tuấn.
Trong lòng Ngưu Từ Dương cũng có chút đồng tình với Mạc Tuyết, nếu như việc này xảy ra trước khi vào Động Vực, chắc chắn hắn sẽ liều mình nhào tới cứu Mạc Tuyết, nhưng bây giờ ấy hả, nhờ sự châm chọc khiêu khích của cô ả, cùng với cử động thân mật với Tạ Tuấn suốt quãng đường này đã đập tan nát kiên nhẫn và ái ý mà hắn dành cho Mạc Tuyết. Lúc này, Ngưu Từ Dương cực kỳ bình tĩnh nhìn toàn bộ sự việc.
Ngọn lửa kỳ quái thiêu hủy họng và nửa bên mặt của Mạc Tuyết, bên mặt bị bỏng cứ nhúc nhích như có giòi bọ ngọ nguậy, đỏ như bàn ủi nóng hổi.
Không ai dám tiến lên, thấy bộ dạng xấu xí của Mạc Tuyết, mọi người chán ghét nhìn qua chỗ khác.
Tạ Tuấn do dự một giây, nhanh tay lấy một viên linh đan đút cho Mạc Tuyết, Mạc Tuyết vẫn chưa chết, nàng vẫn còn là đại tiểu thư của bộ lạc Cổ Mã.
Đối diện, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã đi mất.
Với tu vi của Lăng Tiêu, muốn để cho Mạc Tuyết đẹp mặt bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt.
Về phần bộ lạc Cổ Mã có trả thù bọn hắn không ấy hả, việc này không nằm trong phạm vi suy tính của hai người. Bộ lạc cổ mã có giao tình với gia tộc Xích Huyết, ngay từ ban đầu đã đứng ở phía đối lập.
Du Tiểu Mặc không thấy được bộ dạng thê thảm của Mạc Tuyết, hắn và Lăng Tiêu đã rời đi ngay lúc ngọn lửa bùng lên, nhưng mà từ trước tới nay có khi nào Lăng Tiêu không ra tay tàn nhẫn đâu, hắn có thể đoán được thảm trạng của Mạc Tuyết.
“Được rồi, bây giờ em có thể nói cho ta biết đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Em đánh nhau với ai, tình huống thế nào?” Mãi tới khi không thấy đám người kia nữa, Lăng Tiêu mới lên tiếng hỏi.
Du Tiểu Mặc kể lại sơ qua về chuyện bị đánh lén, cùng với việc hắn nghi ngờ có lẽ nơi họ tìm đang nằm ngay dưới hẻm núi, nhưng chỉ chắc chắn được ba phần thôi.
Lăng Tiêu tìm tới từ hướng ngược lại, trên đường không hề phát hiện ra bất cứ chỗ nào khả nghi, có thể xác định, nếu mắt phải của Bạch Hổ không ở bên phải hẻm núi, không ở bên trái hẻm núi, thì hẳn là nằm phía dưới hẻm núi sâu thẳm kia.
“Bây giờ có muốn xuống xem một chút không?” Lăng Tiêu đề nghị.
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Thôi để hôm khác đi.”
Phụ cận vẫn còn có người lạ, bọn họ đến tìm mắt phải mà, để quá nhiều người biết sẽ không ổn, hơn nữa vết thương của Lăng Tiêu vẫn chưa khỏi hẳn, trước khi không nắm rõ được thực thực của đám người kia, hắn không muốn để Lăng Tiêu mạo hiểm. Còn việc đánh rắn động cỏ, hắn đã phi tang thi thể kia rồi, chắc tạm thời sẽ không sao đâu.
Lăng Tiêu không phản đối.
Hai người tới hẻm núi nhìn thoáng qua rồi mới rời khỏi Động Vực.
Rời đi ngay sau họ còn có đám người Tạ Tuấn, thương thế của Mạc Tuyết rất nghiêm trọng, mà mọi người ngại thân phận của Mạc Tuyết, cho nên chấm dứt chuyến thám hiểm sớm cùng trở lại thị trấn nhỏ.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vừa trở lại khách sạn không bao lâu, đám người này cũng trở về.
Mặc dù chị em Mạc Tuyết và Ngưu Từ Dương không ở cùng khách sạn với họ, nhưng đội thám hiểm của Tạ Tuấn lại ở ngay đây, khoảng cách từ nơi này đến Động Vực khá gần, cho nên bọn hắn vừa trở lại đã về thẳng phòng trong khách sạn, động tĩnh khá lớn, không ít người rối rít ghé mắt.
Du Tiểu Mặc cũng rất tò mò, cố ý mở cửa sổ liếc nhìn.
Kết quả là Tạ Tuấn ôm Mạc Tuyết đi qua ngay trước mắt hắn, nhìn thấy hắn, cả người đều cứng ngắc, bước chân đang vội vàng cũng khựng lại.
Đám người đi theo sau vội vã phanh lại, vừa định hỏi thì đã thấy Du Tiểu Mặc đang tựa vào cửa sổ mang theo cái vẻ mặt cười cười rất chi là mờ ám, nét mặt người nào người nấy đều sượng ngắt, Mạc Phỉ thì sợ tới mức trốn tít sau lưng Ngưu Từ Dương.
Cái này gọi là phân vượn trong truyền thuyết nè.
Nhưng Động Vực lớn đến thế mà còn tình cờ gặp phải hai ba lần, bây giờ chạm mặt ở thị trấn nhỏ này đã không phải là chuyện bất ngờ nữa rồi, có lẽ bọn họ có duyên ghê lắm.
Du Tiểu Mặc cười vẫy tay, “Xin chào.”
Tạ Tuấn là người kịp phản ứng đầu tiên, nếu bỏ đi thì có vẻ không nhiệt tình cho lắm, vì vậy gã đành phải tiếp tục kiên trì đi về phía trước, lúc ấy hai người này đã bỏ qua cho họ, bây giờ chắc sẽ không ra tay mới phải.
Mạc Phỉ muốn đi theo sau, nhưng nàng sợ gặp phải kết cục như tỷ tỷ của mình, đành phải nép sát vào Ngưu Từ Dương, nhờ hắn ngăn cản ánh mắt của Du Tiểu Mặc, như vậy thì dù có vấn đề gì Ngưu Từ Dương cũng là người gặp nạn trước.
Nhìn họ bước nhanh như gặp quỷ, Du Tiểu Mặc cười nắc nẻ.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người sợ hắn như vậy đó, đúng là làm cho hắn thổn thức không thôi mà, trước kia chỉ có hắn sợ người khác, bây giờ cuối cùng phong thủy cũng luân chuyển rồi.
Thật đáng mừng!
“Ối!”
Đang nghĩ ngợi, đầu đã bị gõ một cái, giọng Lăng Tiêu truyền tới từ bên trong.
“Ngốc, còn đứng nơi đó làm gì, không mau tới!”
Lăng Tiêu gì gì đó, thật là đáng ghét muốn chết!