Mặc kệ ba người chạy nhanh tới mức nào, mật thất nơi Lăng Tiêu đang bế quan vẫn nổ tung trước mặt họ.
Khắp cung điện đều có cấm chế, ngay cả một gian mật thất nho nhỏ cũng không ngoại lệ, vì vậy khi Du Tiểu Mặc nhìn thấy mật thất nổ tung, hắn đã sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn.
Trước khi chạy tới, họ đã cảm giác được linh lực mạnh mẽ đang nhiễu loạn, chấn động còn khủng khiếp hơn uy lực khi Ngân phu nhân tự bạo.
Lân Minh ngửa mặt lên trời gào một tiếng, mọi việc xảy ra ngay trước mặt ông, vậy mà ông lại đến chậm một trước, trơ mắt nhìn con mình gặp nạn, cảm giác vừa đau lòng vừa hối hận này xông thẳng lên đầu như thủy triều, thoáng chốc đã che phủ tất cả.
Lân Cổ không tỏ vẻ gì, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào mật thất đã sụp đổ.
Đúng lúc này, một giọng nói khó chịu truyền tới từ phía sau họ, “Con vẫn chưa chết mà mọi người đã vội vã khóc tang sao?”
Âm thanh hơi yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe được chủ nhân của giọng nói này đang tràn đầy sức sống.
Nét mặt của Lân Minh và Lân Cổ đều trở thành ngẩn ngơ, hai người nam nhân này đều rất khôn khéo, ngẫu nhiên còn như lão hồ ly, hôm nay đều mang vẻ mặt ngơ ngác, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng đủ để trở thành vết đen cả đời rồi.
“Tiểu tử thúi, ngươi không muốn sống nữa à? Dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, ngươi có biết nếu thất bại sẽ ảnh tưởng tới tu vi không, rất có thể từ nay về sau ngươi sẽ biến thành phế nhân!” Lân Minh là người kịp phản ứng đầu tiên, câu nói đầu tiên là mắng chửi, nước miếng tung bay.
Lăng Tiêu kịp thời lui ra phía sau hai bước, sợ bị nước miếng của phụ thân phun vào, không ngờ đụng phải một người, y lập tức quay lại giữ chặt hắn, ôm hắn lên, tránh cho hắn té chổng vó.
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, lúng túng muốn chết.
Ban đầu hắn định cản không cho Lăng Tiêu lui lại, thế nên mới cố ý chặn ngay phía sau y, bởi vì hắn cũng rất giận Lăng Tiêu dùng tính mạng mình mà đùa giỡn, ai ngờ… Không chặn thành công thì thôi, ngược lại mình còn suýt ngã.
“Không sao chứ?” Cặp mắt màu đen của Lăng Tiêu dừng trên người hắn.
Du Tiểu Mặc: “…”
Chẳng phải cuộc đối thoại giữa hai người nên đổi vai sao?
Lân Minh đỡ trán, ông đột nhiên cảm thấy suy nghĩ rằng con dâu thông minh lúc nãy chỉ là ảo giác, hoặc là, sự thông minh của con dâu không phát huy trước mặt con trai ông, Lân Minh nghĩ mình thấy được chân tướng rồi, khi con của Du Quân Kỳ ở bên cạnh con mình, rõ ràng là người bị động, tuy con mình là người chủ đạo đấy, nhưng sao ông lại chẳng cảm thấy vui vẻ thế này.
“Tiểu tử thúi, đừng có trốn tránh, rốt cuộc thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Lăng Tiêu liếc nhìn ông già nhà mình, “Chẳng phải cha đã biết rồi sao?” Rõ ràng lúc nãy còn quát lớn như vậy, ra vẻ “Lão tử đã biết hết mọi việc rồi nhá”, bây giờ còn giả mù sa mưa, định diễn cho ai xem thế.
Lân Minh không trúng chiêu, “Lão tử không có mặt trong mật thất, làm sao biết ngươi đang làm trò gì, ngươi đừng lảng sang chuyện khác, mọi người đang đợi nghe ngươi giải thích.”
Mọi người đương nhiên là Du Tiểu Mặc và Lân Cổ, cả hai cùng nhìn y.
Lăng Tiêu không hoảng cũng không loạn, nghiêm túc đáp: “Con đang thí nghiệm, chỉ là thất bại thôi, cha cho rằng con là người thế nào, sẽ dùng tính mạng của mình để đùa giỡn sao?”
Lân Minh bị y nói cho cứng họng, đúng là vậy, tiểu tử thúi này khôn khéo thế cơ mà, sao có thể đùa giỡn với tính mạng của bản thân, chỉ là tình huống lúc nãy rất nguy hiểm, mặc dù ông không rõ Lăng Tiêu đang làm gì, nhưng ngay lúc nãy thôi, Lân Minh cảm giác có gì đó trong thiên địa đang rục rịch, kết quả mật thất đã nổ tung trước mặt ông.
“Bất kể là thí nghiệm gì, ta hy vọng sau này con đừng làm chuyện nguy hiểm như thế nữa, cho dù muốn làm, trước đó cũng nên nói cho chúng ta biết, được chứ?” Lân Cổ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút thỉnh cầu.
Ông là người hiểu rõ tính cách Lăng Tiêu nhất, Lăng Tiêu là một người rất có chủ kiến, nếu y đã quyết định chuyện gì thì dù người khác có nói đến mấy cũng không đổi ý, cho nên ông đành phải đổi cách, bằng không thì sau này rất có thể y sẽ “bằng mặt mà không bằng lòng” rồi tái phạm lại.
Lăng Tiêu nhìn ông vài giây, gật đầu đáp: “Vâng.”
Nghe vậy, Lân Cổ nở nụ cười vui mừng.
Sau một hồi sợ bóng sợ gió, Lân Cổ không muốn ép buộc y, cho nên liền dụ Lân Minh tâm bất cam tình bất nguyện rời khỏi đây, để cho phu phu hai người có không gian riêng.
“Đến cùng thì anh đang làm gì thế?”
Mãi tới khi hai người đi rồi, Du Tiểu Mặc mới dám lớn tiếng chất vấn, hai mắt bốc hỏa nhìn cái bản mặt thản nhiên của Lăng Tiêu, răng nghiến chặt, thật sự là lúc ấy đã dọa hắn sợ chết khiếp, nếu sớm biết Lăng Tiêu làm chuyện nguy hiểm như vậy, đáng lẽ ra hắn nên đạp cửa xông vào mới phải.
Lăng Tiêu ôm vai hắn, vừa kéo hắn ra bên ngoài, vừa ra hiệu cho mấy đứa trong đội bóng đang trốn ở góc phòng tới thu dọn hiện trường, mãi tới khi xung quanh vắng lặng, y mới lên tiếng giải thích.
Để dẫn năm loại nguyên tố chi tâm vào cơ thể thuận lợi, đồng thời tiến hành dung hợp, y đã dùng năm loại huyết mạch yêu thú có đặc tính tương xứng với nguyên tố ngũ hành để hấp thu, quá trình hấp thu mỗi lần đều vô cùng gian nan, cũng may mà y tiếp tục kiên trì, cuối cùng năm loại nguyên tố đã được hấp thu thuận lợi, nhưng hấp thu thành công không có nghĩa là dung hợp thành công.
Sở dĩ phải hấp thu cả năm loại nguyên tố vào cơ thể cũng là vì tăng xác xuất dung hợp thành công, chỉ có vậy mới giảm được tính bài xích giữa năm loại nguyên tố.
Đáng tiếc là chưa thành công.
Y đã thử với hai loại nguyên tố, kết quả là tính bài xích quá lớn, rất có thể do tu vi hiện tại của y, đại khái là chỉ sau khi tăng tu vi tới bảy sao mới có thể nắm chắc hơn cũng nên, tóm lại việc cấp bách bây giờ là mau chóng đột phá tới bảy sao.
“Anh… Cổ thúc nói đúng, lần sau anh còn làm loại chuyện nguy hiểm thế này, nhất định phải nói trước với em một tiếng, để em chuẩn bị tâm lý một chút.” Du Tiểu Mặc im lặng một lát mới lên tiếng.
Lăng Tiêu nhướn mày, “Lại chuẩn bị tâm lý?”
Du Tiểu Mặc gật đầu khẳng định, nhìn thẳng vào ánh mắt của y tuyên bố: “Đương nhiên rồi, nhỡ anh bất cẩn chết queo, em cũng phải chuẩn bị kiếm mùa xuân thứ hai chớ!”
Lăng Tiêu: “…”
Xung quanh im lặng hai giây.
Lăng Tiêu đột nhiên mỉm cười.
Du Tiểu Mặc xoay người bỏ chạy.
Nửa giờ sau, “mùa xuân thứ nhất” đang khiêng thiếu niên lẳng lơ chuẩn bị đi tìm mùa xuân thứ hai nào đó vào phòng, một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng và tiếng cầu xin tha thứ, mãi tới hai canh giờ mới dừng lại, chỉ là khoảng nửa canh giờ tiếp theo, âm thanh cầu xin tha thứ lại vang lên, cứ nhiều lần như thế, mãi tới sáng ngày mai…
Những người ở trong cung điện không hề cảm thấy ngạc nhiên khi người nào đó nên xuất hiện lúc này lại bặt tăm, thậm chí còn nhìn nhau ngầm hiểu, cười đến là bỉ ổi.
Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc đang hung dữ lên án Lăng Tiêu trong giấc mộng, chẳng phải đùa giỡn hai câu sao, còn ác như vậy, làm từ ban ngày tới rạng sáng hôm sau luôn.
Buổi chiều, Du Quân Kỳ đang chủ trì đại cục ở gia tộc Xích Huyết đã phái người tới truyền tin tức.
Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, ông đã tạm thời ổn định gia tộc Xích Huyết, ba người con trai còn sống của Du Chấn Thiên không phục, có điều sự phản kháng của họ đều bị Thiên Quỷ trấn áp, thậm chí có hai gã còn bị hắn ra tay đập cho nhừ tử.
Đúng như Du Tiểu Mặc đoán, trong người Du Quân Kỳ có chảy dòng máu của gia tộc Xích Huyết, ông vừa về, ngoại trừ ba người con trai của Du Chấn Thiên vẫn còn mơ ước vị trí gia chủ, những người khác đều tình nguyện để ông lãnh đạo.
Những người từng ủng hộ Du Quân Kỳ đồng loạt đứng ra, kể cả mấy vị trưởng lão đã ẩn cư, còn con trai và cháu trai của Du Chấn Thiên hả, từ lúc gây chiến với Thương Minh, đám người này đã mất đi địa vị và tín nhiệm trong lòng tộc nhân, dưới trướng của họ vẫn còn chiến đội thì sao chứ, không có cường giả Thánh cảnh, dù họ có tâm cũng vô lực.
Vì vậy, tình hình của Du Quân Kỳ ở gia tộc Xích Huyết rất tốt.
Trước mặt, Du Quân Kỳ đang làm theo lời con mình, đề nghị tìm kiếm người có thể thừa kế chức vị gia chủ, chỉ là quá trình không được thuận lợi cho lắm.
Nguyên nhân sâu xa vẫn liên quan tới Du Chấn Thiên.
Du Chấn Thiên là người rất tư lợi, để đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, kể cả người thân có huyết thống trực hệ với mình cũng thế, lão quyết để cho phe của mình chiếm ưu thế, vĩnh viễn truyền thừa gia tộc Xích Huyết, bởi vậy liền tiến hành chèn ép và bỏ mặc những tộc nhân khác.
Hậu quả của hành động này chính là dù những phe khác có đệ tử sở hữu tiềm lực xuất sắc, nhưng vì từ nhỏ không được coi trọng, lãng phí khoảng thời gian tốt nhất để tu luyện một cách vô ích, đợi họ lớn lên, dù tiềm lực cao nhưng cũng trở thành người bình thường.
Hiện tại, Du Quân Kỳ rất phiền não, muốn tìm trong số những người bình thường này một người có thể đảm đương vị trí gia chủ thật là quá khó khăn, tư chất không ổn, tu vi không tốt thì rất khó mà phục chúng, trừ phi bắt đầu bồi dưỡng một người mới ngay từ đầu, nhưng đợi tới khi thành công thì chính ông cũng chẳng biết phải đến năm nào tháng nào nữa.
Ngày ngày, Du Quân Kỳ đều cảm thấy đau đầu, ông đột nhiên phát hiện mình bị con trai lừa, thế là khi phái người về báo cáo tin tốt còn tiện thể mang theo một đống oán trách.
Đương nhiên Du Tiểu Mặc biết để bồi dưỡng một người thừa kế là rất khó, cho nên hắn cảm thấy may mắn lắm, may mà cha hắn không đích thân chạy tới, cuối cùng hắn nhờ người đưa tin chuyển lại mấy câu dỗ dành ngon ngọt, còn đưa hai viên thải đan định tặng phụ thân của Lăng Tiêu cho ông, cuối cùng mới trấn an được đó.
Vài ngày sau, Tiểu Kê ít khi liên lạc với họ cuối cùng cũng có tin tức.
Kể từ sau khi biết Cơ Vân Lang bị Lân Thiếu Dật sát hại, Cơ Hách đã không còn tìm họ gây sự nữa, ngược lại một lòng cùng chết với Hắc Tri Chu, không nhắm mũi dùi vào Cơ Ninh Vũ nữa rồi.
Thời gian trước, cuối cùng tu vi của Tiểu Kê cũng đột phá khỏi cấp mười một bảy sao, trở thành khế ước thú có tốc độ tu luyện nhanh nhất, tu vi cao nhất trong đội bóng của Du Tiểu Mặc.
Tu vi hiện tại của Tiểu Kê đã đủ tư cách thừa kế địa vị cốc chủ của Yêu Hoàng tộc, nhưng cốc chủ lại yêu cầu Tiểu Kê giải trừ khế ước với Du Tiểu Mặc, đại trưởng lão Cơ Ông có ý muốn gặp họ một lần.