Trắng đương nhiên là Lăng Tiêu, hiện tại màu trắng gần như đã thành dấu hiệu của y, từ lúc Du Tiểu Mặc biết y cho tới giờ chưa từng thấy y mặc đồ màu khác, còn đen là Lôi Cự.
Lôi Cự là một kẻ rất hung hăng càn quấy, mặc dù ở trên bảng xếp hạng luôn là vạn năm lão nhị, nhưng kì lạ thay, gã chưa bao giờ nhụt chí, hơn nữa càng chiến càng hăng, mỗi lần bị Lăng Tiêu đánh bại, gã rất nhanh sẽ bình phục, sau đó tiếp tục dùng cái vẻ mặt phách lối ấy đi khiêu khích, quả thực là một con gián đập mãi không chết!
Lần tranh tài này, ở trong mắt người khác, có lẽ Lôi Cự không phải là đối thủ của Lăng Tiêu, nhưng bản thân gã thì không nghĩ vậy.
“Lâm Tiếu, lão tử đợi ngày này rất lâu rồi, lần này nhất định cho ngươi mở rộng tầm mắt, đòi lại mối thù lần trước.” Trên vờ vai Lôi Cự khiêng một cái chùy khổng lồ làm bằng răng sói, đây là vũ khí của gã, chỉ là riêng lực cánh tay gã đã đủ đè bẹp đối thủ cho nên rất ít khi mang theo lang nha bổng, bởi vì lần này phải đối diện với Lăng Tiêu, gã cũng chưa tự đại tới mức nghĩ mình có thể tay không đánh thắng được y, cho nên ngay từ đầu đã đem lang nha bổng đến, một thanh lang nha bổng lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn cánh tay của gã, nếu thật sự nện vào người, nhẹ thì nứt xương, nặng thì tàn phế.
Lăng Tiêu lắc lắc thanh kiếm trên tay, chỉ cười khi thấy Lôi Cự khiêu khích mình, “Ta tin mình sẽ thấy được.”
Du Tiểu Mặc ngồi dưới đài che mặt, với cái nụ cười rực rỡ ấy trên mặt Lăng Tiêu, hắn cảm thấy ý nghĩa thực sự của câu này hẳn là ‘Ta tin ngươi sẽ chết rất thê thảm’.
Kiếm pháp mà Lâm Tiếu tu luyện cũng giống như Khương trưởng lão, đều là ngự kiếm quyết.
Ngự kiếm quyết là công pháp tốt số một số hai trong phái Thiên Tâm, mặc dù chỉ là một bản công pháp tầm trung trong các loại công pháp thượng phẩm, nhưng rất nhiều đệ tử hạch tâm của Võ Hệ cùng các trưởng lão đều tu luyện quyển công pháp này, nhưng cũng có người giống như Lôi Cự, tu luyện một quyển bổng pháp, tóm lại ai cũng có sở trường riêng.
Tiêu Sơn hét lớn một tiếng bắt đầu, Lôi Cự đã quơ quơ lang nha bổng xông thẳng về phía Lăng Tiêu, tư thế này giống như triển khai toàn bộ sức lực, ngay cả những người ngồi dưới khán đài cũng có thể cảm giác được một đợt gió mạnh đập vào mặt mình, làm mọi người dưới đài sợ tới mức dựng tóc gáy, thiếu chút nữa đã nhảy khỏi ghế.
Cheng!!!
Một tiếng va chạm chói tai bỗng nhiên vang lên, lang nha bổng đang khua trong tay Lôi Cự bị kiếm của Lăng Tiêu dễ dàng chặn lại, gã bỗng nhiên cảm giác tình thế hiện tại không ổn, thân hình khổng lồ lập tức lui về sau hai mét, mãi cho tới khi đến khoảng cách mà gã nghĩ là an toàn mới dừng lại, dùng một ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, cẩn thận tìm ra sơ hở của y.
So với động tác thận trọng của Lôi Cự, Lăng Tiêu lại có vẻ nhàn nhã hơn nhiều, mũi kiếm chỉ thẳng vào Lôi Cự, trên mặt không có cảm xúc gì, giống như đang rất nghiêm túc chiến đấu.
Nhìn bộ dáng này của Lăng Tiêu, Lôi Cự hừ lạnh một tiếng.
Có lẽ người khác không nhìn thấy, những gã biết rõ lúc nãy Lăng Tiêu đỡ một đòn của gã gần như đã dùng tới tám phần thực lực, đừng tưởng che mắt gã mà được, tay y lúc đó còn đang run, bởi vậy chứng kiến bộ dạng này của Lăng Tiêu gã liền cho rằng y đang cố ý làm ra vẻ.
Lăng Tiêu đưa lưng về phía Thang Phàm và các vị trưởng lão, trong con mắt hiện lên vẻ trêu tức, chân lùi về phía sau một chút, ngay tại lúc Lôi Cự chuẩn bị đợt công kích thứ hai dưới chân y dường như sinh ra gió lập tức bay về phía Lôi Cự, tốc độ nhanh tới đáng sợ, cứ như chỉ nháy mắt một cái đã thấy y đứng trước mặt Lôi Cự, kiếm trong tay vẽ một vòng cung trên không trung.
Lôi Cự quá sợ hãi, lúc này mà tránh thì đã không kịp rồi, vội vàng dùng lang nha bổng ngăn cản.
‘BOANG’ một tiếng, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai, trong mắt Lôi Cự hiện lên vẻ vui mừng.
Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nhiên nhếch lên một đường cong, Lôi Cự chỉ cách y gần trong gang tấc nhìn rõ ràng nụ cười này, gã thầm nghĩ không xong, trong nháy mắt, một cái chân mạnh mẽ đá vào hông bên phải của gã, bởi gì gã đang dùng lang nha bổng để ngăn cản lưỡi kiếm cho nên cả hai bên đều không có bất kỳ loại phòng ngự nào, hậu quả là bị Lăng Tiêu nắm lấy cơ hội này, tàn nhẫn đá cho một cước, phần eo vốn là nơi yếu nhất trên thân thể con người, huống chi một cước kia của Lăng Tiêu căn bản là chẳng thèm lưu tình.
Lôi Cự lảo đào vài bước về phía bên trái võ đài, cơn đau nhức từ phần eo cứ liên tục lan rộng ra toàn thân, nếu không phải sức chịu đựng của gã kinh người, chỉ sợ lúc này đứng cũng không vững, đợi gã quay đầu lại, trường kiếm của Lăng Tiêu đã chỉ thẳng mi tâm của gã.
Lôi Cự trợn mắt, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu cũng tràn đầy phẫn nộ.
Cuối cùng gã cũng nhớ ra rồi, khó trách gã cứ cảm giác mấy động tác này có chút quen thuộc, thì ra là lần giao thủ trước của gã với Lâm Tiếu, cũng bị mấy chiêu này của Lâm Tiếu đánh bại, lúc ấy gã còn cảm thấy đây là xỉ nhục lớn nhất cuộc đời mình, từng thề một ngày nào đó nhất định phải rửa sạch mối nhục này, không ngờ tới, Lâm Tiếu dám dùng lại mấy chiêu này để đánh bại gã!
“Trận đấu chấm dứt, Lâm Tiếu chiến thắng.” Tiêu Sơn lo lắng Lăng Tiêu sẽ tiếp tục làm đồ đệ của lão bị thương, vội vàng tuyên bố kết quả.
Lăng Tiêu thu trường kiếm lại, tặng cho Lôi Cự một nụ cười tươi rói, nhìn góc nào cũng thấy sung sướng vui vẻ, sau đó chắp tay về phía Lôi Cự đang nhìn y chằm chằm, tao nhã nói: “Lôi sư đệ, ta đã nhìn thấy thực lực của ngươi rồi!”
Khuôn mặt tục tằng của Lôi Cự lập tức trướng đến tím xanh.
Tiêu Sơn ngồi trên ghế trưởng lão cũng giận dữ, tên Lâm Tiếu này cũng quá độc ác, trận đấu đều đã xong rồi còn quăng ra một câu như vậy, rõ ràng muốn bọn họ tức chết mà!
Nói xong câu đó, Lăng Tiêu cười mỉa mai đi xuống võ đài, ngồi xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc thấy thế, lập tức chạy tới hỏi han, “Lăng sư huynh, ngươi đánh bại hắn nhanh như vậy, có khi nào bị lòi đuôi không?” Trong mắt hắn, hai người cũng chỉ đánh có mấy chiêu mà thôi.
Lăng Tiêu cúi đầu đã gặp động tác cẩn thận của Du Tiểu Mặc, cười khẽ, “Không cần lo lắng, lần đầu tiên đấu với Lôi Cự, Lâm Tiếu cũng dùng mấy chiêu này để đánh bại Lôi Cự.”
Du Tiểu Mặc há to miếng, chiêu thức này thật là ác nha!
Thứ nhất là sẽ không làm người ta nghi ngờ y không phải là Lâm Tiếu, thứ hai là có thể mượn cơ hội này đả kích Lôi Cự, thua mãi ở cùng một chiêu, cho dù tố chất của Lôi Cự có mạnh mẽ ra sao cũng bị chọc giận gần chết cho coi, đặc biệt là lúc mở màn gã còn rất tự tin tuyên bố, rốt cục không bao lâu sau đã bị đánh bại, cái cảm giác này so với từ nhục nhã còn mạnh hơn nhiều!
Lôi Cự đáng thương, chỉ sợ sau này gã sẽ bị ám ảnh rồi.
Nhưng mà ai ngờ được, Lăng Tiêu lại dùng chiêu thức Lâm Tiếu đã từng dùng để đánh bại Lôi Cự cơ chứ, ngay cả bản thân Lôi Cự còn không ngờ tới nữa là, nếu không thì gã cũng không để tới lúc bị đánh bại rồi mới nhớ ra, quá độc, đặc biệt là câu nói cuối cùng kia, độc càng thêm độc!
Sau khi Lôi Cự rời khỏi võ đài, được người ở cùng phòng với gã bây giờ, Giang Lưu trị thương cho gã.
Giang Lưu nói Lôi Cự cởi áo ra để cậu ta nhìn rõ tổn thương như thế nào, tuy Lôi Cự không muốn cởi áo trước mặt nhiều người như vậy, nhưng chỗ bị thương thật sự quá đau, do dự một lát mới cởi quần áo trên người ra.
Giang Lưu xem xét, lập tức hít vào một hơi.
Lôi Cự nghe được âm thanh hít khí, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặc còn đen hơn lúc nãy.
Không ngờ Lâm Tiếu lại ra tay độc ác như vậy, một cước kia không biết dùng bao nhiêu phần sức lực, phần eo bên phải bầm đen một khối lớn, Giang Lưu nhẹ nhàng đụng vào một lại, Lôi Cự lập tức hít vào một hơi, cả khuôn mặt đen nhăn nhó, cuối cùng đành phải nhịn đau, hung tợn thì thầm, “Ngươi khá lắm Lâm Tiếu, một ngày nào đó ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù này!”
Giang Lưu ngồi ngay bên cạnh, nghe rõ ràng câu nói đầy thù hận đó, không khỏi rũ mắt xuống.
Sau khi Lôi Cự bị đánh bại, trận đấu lại tiếp tục.
Thực lực của những sư huynh đệ khác cũng không tệ, cuối cùng người luân không lại là Đạm Đài Diệu Ngâm, nữ tử duy nhất trong mười ba người.
Số lượng tu luyện giả vốn đa số đều là nam tử, tuy rằng nữ tử cũng có thể tu luyện nhưng đa số tốc độ tu luyện của họ chậm hơn nam giới rất nhiều, khả năng này cũng liên quan tới việc nữ tử hay suy nghĩ nhiều, cho nên tiến độ tu luyện bị kéo chậm lại, đương nhiên, cũng có một chút khả năng liên quan tới tư chất.
Bởi như vậy, vòng thứ tư có bảy người lên hạng.
Thang Phàm và các trưởng lão khác thương lượng một lát, cuối cùng nhất trí quyết định đem danh ngạch luân không lần này cho Lăng Tiêu.
Thực lực của y chênh lệch quá nhiều so với các sư huynh đệ khác, nhất định có thể tấn cấp, cho nên vì để cho những người khác một cơ hội thể hiện mình, Đạm Đài Diệu Ngâm và sáu người còn lại đều không dị nghị gì, đối với họ mà nói, Lăng Tiêu được luân không đồng nghĩa với việc họ không phải đấu với đại sư huynh.
Để tránh đêm dài lắm mộng, sau vụ việc Khương trưởng lão bị hãm hại, Thang Phàm quyết định hôm nay sẽ phải chọn ra được người chiến thắng, tuy rằng dùng tình thế bây giờ, người chiến thắng cuối cùng nhất định là Lăng Tiêu.
Vì phấn đấu để lọt vào ba người đứng đầu bảng xếp hang, sáu vị đồng môn đều dồn hết sức lực, trong đó người gây bất ngờ nhất vẫn là Đạm Đài Diệu Ngâm.
Tuy Đạm Đài Diệu Ngâm được luân không một vòng, nhưng không có nghĩa là thực lực của nàng yếu, khác biệt hoàn toàn, nàng tựa như một con hắc mã trong giải đấu lần này, xông thẳng một vòng tới gần trận chung kết, tuy cuối cùng bị thua, nhưng một vị nữ tử đứng trong bốn người mạnh nhất đã là vinh dự cực lớn, huống hồ nếu trận đấu sau nàng có thể đánh thắng một vị sư huynh khác, nàng sẽ trở thành người đứng thứ ba rồi.
Phái Thiên Tâm ban thưởng cho ba người đứng đầu rất phong phú.
Người đứng thứ ba có thể nhận được một viên linh đan cấp bốn và hai viên linh đan cấp năm.
Người đứng thứ hai còn được nhận hai viên linh đan cấp năm và một viên linh đan cấp sáu, ngoại trừ linh đan còn có thể nhận được ba cây linh thảo cấp sáu tự chọn, về phần tại sao lại thưởng cho tu luyện giả ba cây linh thảo, vấn đề trong đó cũng khá lớn.