Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc nha xuất hiện nhấn chìm cả khách sạn vào trong sự yên lặng.



Chỉ cần là người biết về Hắc Tri Chu, đều biết thế lực này có hai dấu hiệu, một chính là nhện đen tám chân, trên người mỗi thành viên của Hắc Tri Chu đều có dấu hiệu này.



Cái thứ hai chính là hắc nha, ngoài ra, hắc nha cũng đại biểu cho tin tức và tử vong, nếu hắc nha xuất hiện mà không phải để truyền tin, vậy thì chứng tỏ có người sắp chết rồi.



Bởi vậy, đa số người ngồi ở đây đều cảm thấy lạnh cả người.



“Ôi trời đất ơi, chẳng lẽ bọn hắn đã đắc tội Hắc Tri Chu?” Nhóm người kia vừa bàn tán về Hắc Tri Chu, đột nhiên lại thấy hắc nha xuất hiện ở thị trấn vắng vẻ này, vô thức cho rằng đó là tin tức tử vong, một người mang vẻ mặt kinh hãi thốt lên.



Hắc nha đáp xuống bàn Du Tiểu Mặc, chứng tỏ mục tiêu của nó là một trong ba người họ, hoặc là cả ba.



Du Tiểu Mặc bị con hắc nha này làm hết hồn, nghe người ta nói thế càng khiếp sợ, bọn hắn mới quay về Trung Thiên, làm sao Hắc Tri Chu lại biết được hành tung của bọn hắn cơ chứ, còn cử một con quạ tới tìm họ.



“Không đúng, đây là hắc nha truyền tin, chân phải của nó có cái gì kìa.”



Sau mấy giây quan sát, người trung niên khởi điểm cho câu chuyện về Hắc Tri Chu bỗng lên tiếng phủ nhận.



Nếu là hắc nha truyền tin, trên chân sẽ buộc một thứ gì đó, có điều bởi vì thể tích của hắc nha lớn hơn quạ đen bình thường gấp ba bốn lần, lông vũ sẽ che khuất một phần.



Du Tiểu Mặc nhấc đám lông vũ bên chân phải lên, quả nhiên thấy một thấp thiệp nhỏ màu đen cỡ lòng bàn tay, màu còn giống y hệt màu lông của hắc nha, bảo sao từ đầu không ai phát hiện.



Du Tiểu Mặc cởi tấm thiệp màu đen xuống, hắc nha lập tức vỗ cánh bay đi, tốc độ rất nhanh, như có việc gấp vậy đó.



Trên thực tế, cha hờ của hắn đang dùng ánh mặt “có vẻ ăn ngon lắm” nhìn hắc nha chằm chằm, hắc nha là một sinh vật có linh tính, phát giác được suy nghĩ của Du Quân Kỳ, đương nhiên phải trốn cho nhanh rồi.



Du Tiểu Mặc mở ra nhìn thoáng qua, tiện tay đưa ra.



Du Quân Kỳ cứ tưởng con trai muốn đưa cho mình, bởi vì ông ngồi đối diện mà, ai ngờ con trai yêu dấu của ông đột nhiên vòng tay một cái, đưa cho Lăng Tiêu ngồi bên cạnh hắn, hai tay vươn ra của Du Quân Kỳ lúng túng dừng lại giữa không trung.



U oán sao đủ để hình dung tâm trạng của Du Quân Kỳ lúc này.



Thấy thế, Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Để tui thuật lại cho ông nghe, đây là thiếp mời của Hắc Tri Chu, mời chúng ta đi tham dự đấu giá hội mà họ tổ chức.”



Trên thực tế chỉ mời mỗi mình Lăng Tiêu mà thôi.



Thời điểm hắn nói câu này, toàn bộ khách sạn chìm vào yên lặng, chính như người trung niên kia đã nói lúc trước, chỉ có những thế lực thật sự mạnh mới có tư cách được mời, ngoài ra, người được mời phải có tu vi Thần cảnh trở lên, mà đó cũng chỉ là một vài điều kiện trong đó mà thôi.



“Bao giờ đấu giá hội bắt đầu?” Du Quân Kỳ hỏi.



“Một tháng sau.” Du Tiểu Mặc đáp.



Du Quân Kỳ cân nhắc: “Một tháng không ngắn, nếu gia tộc Xích Huyết muốn tới gây sự, căn bản không cần đợi đến một tháng sau.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, chợt nhìn về phía Lăng Tiêu, “Chúng ta có tham gia không?”



Lăng Tiêu trầm ngâm nói: “Trên lý luận thì sẽ tham gia, nhưng mà…”



“Nhưng mà gì?”



“Trong tay em có vài trăm triệu linh tinh không?”



“…”



Thiếp mời này không giống thiếp mời thông thường, bên trên còn viết một vài yêu cầu của đấu giá hội, ví dụ như bọn hắn không lấy vật đổi vật mà chỉ dùng linh tinh để giao dịch, cho nên muốn tham gia đấu giá hội thì phải kiếm thêm linh tinh mới được.



Cả nhà cả cửa của Du Tiểu Mặc chỉ có hai ngàn vạn linh tinh, thực ra đã là một số tiền lớn, nhưng muốn mua bảo bối thì chỗ này không đáng là bao, trừ khi vài trăm triệu hoặc hơn là một tỷ, trong một tháng làm sao kiếm được ngần ấy linh tinh.



“Vậy chúng ta không đi nữa hả?” Du Tiểu Mặc hơi thất vọng.



“Cũng chưa hẳn.” Lăng Tiêu nói: “Không có linh tinh có thể đi gom góp, dù thu thập không đủ, cũng có thể đi xem.”



“Thế nhưng mà gia tộc Xích Huyết cũng tới, nếu chúng ta đi, chắc chắn Du Chấn Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để bắt em đâu!” Du Tiểu Mặc phiền muộn gãi đầu, thực ra hắn cũng muốn đi hóng hớt cho vui lắm, nhưng hắn sợ bị Du Chấn Thiên bắt hơn.



Lăng Tiêu vươn tay gõ đầu hắn, “Ngốc, em cho rằng chỉ có gia tộc Xích Huyết mới được mời sao?”



Gõ xong lại đưa tay xoa xoa, Du Tiểu Mặc cũng không kịp đau đớn, bởi vì trong đầu hắn đang hiện lên một người, biểu lộ buồn bực thoáng chốc đã biến thành kinh hỉ, “Anh đang nói tới Phó Thương Khung?”



Thương Minh và gia tộc Xích Huyết đang tạo thành thế cân bằng ở Nam Lục, hai thế lực đã đấu tranh gay gắt ngần ấy năm, đến bây giờ người này vẫn không thể làm gì được người kia, nếu Phó Thương Khung đứng về phía họ, Du Chấn Thiên muốn xuống tay với họ nhất định phải qua cửa ải của Phó Thương Khung, ô dù chắc chắn như thế, không sử dụng cho tốt thì ngại quá!



“Hai đứa đang nói tới minh chủ Thương Minh? Hắn thì có lý do gì mà giúp chúng ta?” Du Quân Kỳ không biết về ước định giữa họ và Phó Thương Khung, nghe được đối thoại của hai người chỉ cảm thấy muốn Phó Thương Khung đứng về phía họ thật quá khó.



Du Tiểu Mặc đắc ý lắc lắc ngón trỏ, “Ông không biết đó thôi, bọn tui và Phó Thương Khung có một giao dịch, chỉ cần lấy mấy thứ kia ra, chắc chắn Phó Thương Khung sẽ đứng về phía chúng ta, hơn nữa tiểu đồ đệ được Phó Thương Khung thương yêu nhất – Vệ Bạch chính là nhị sư huynh của tui đó.”



Du Quân Kỳ đã nghe nói về Vệ Bạch.



Dù sao ông cũng chỉ bị Du Chấn Thiên nhốt hai mươi mấy năm mà thôi, tin tức vẫn linh thông lắm, hai trăm năm trước, ông đã nghe nói Phó Thương Khung rất sủng ái thanh niên tên Vệ Bạch này.



“Thứ con nói là gì?” Du Quân Kỳ rất hứng thú với thứ mà Du Tiểu Mặc nắhc tới.



Du Tiểu Mặc cười cười, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Bí, mật.”



Nhiệt tình đầy ắp của Du Quân Kỳ không hề bị đả kích, nghĩ nghĩ, khuôn mặt trẻ trung lộ ra một nụ cười như đã tính trước.



Du Tiểu Mặc tò mò nhìn nụ cười của Du Quân Kỳ, “Ông cười gì thế?”



“Con trai” Du Quân Kỳ cố ý kéo dài âm cuối, làm Du Tiểu Mặc nghe mà nổi da gà, “Con nói cho ta biết đó là vật gì, ta sẽ có con một kinh hỉ tuyệt đối có lợi nhất, sao nào?”



Du Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn ông ta.



Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Đáp ứng đi.”



Du Tiểu Mặc quay đầu, “Vì sao?”



Lăng Tiêu đáp: “Bởi vì ta muốn biết kinh hỉ tuyệt đối có lợi nhất kia là gì, nếu đến lúc đó em không hài lòng, về sau em không cần để ý tới ông ta nữa.”



Du Quân Kỳ, “…”



Du Tiểu Mặc hơi do dự, “Được rồi.”



Thực ra chỉ là đơn thuốc Luân Hồi đan mà thôi, nhưng chính vì đơn thuốc này, giá trị của nó tuyệt đối đủ để Phó Thương Khung ra tay, thải đan lục phẩm đâu phải là trò đùa, từ trước tới nay, toàn bộ đại lục Thông Thiên chắc chỉ có vài đơn thuốc thải đan lục phẩm mà thôi, chưa nói tới việc nó là thứ có thể giữ lấy tính mạng của Vệ Bạch.



“Con trai, con thật sự muốn giao nó cho Phó Thương Khung sao? Nó thực sự là báu vật hiếm thấy đó.” Du Quân Kỳ không ngờ món đồ này lại quan trọng như thế, ông vẫn biết, Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội chỉ có ba đơn thuốc thải đan lục phẩm, hơn nữa bọn họ có thể dùng cả tính mạng để bảo vệ chúng.



“Không phải là một đơn thuốc sao, không việc gì.” Du Tiểu Mặc phất phất tay, hào phóng nói.



Nếu lời này mà để mấy người liều sống liều chết để bảo vệ một đơn thuốc thải đan nghe thấy, tuyệt đối sẽ thổ huyết, không có đơn thuốc thì dù có linh thảo cũng không luyện được.



Cho nên những năm gần đầy, Phó Thương Khung đều tập trung tìm kiếm đơn thuốc.



Du Tiểu Mặc thúc giục nói: “Tui nói rồi, ông mau nói kinh hỉ tuyệt đối có lợi nhất kia là gì đi.”



Du Quân Kỳ không nói gì, ông nâng tay phải lên, trên ngón tay có một cái nhẫn, nhưng khi cả năm ngón tay cùng nhúc nhích, chiếc nhẫn duy nhất kia lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay.



“Đây là một chiếc không gian giới chỉ, con xem thử đồ vật bên trong là biết.”



Du Tiểu Mặc vừa nhìn thoáng qua, lập tức ngẩng đầu trợn tròn mắt nhìn cha hờ nhà mình, “Sao ông có nhiều như vậy?”



Du Quân Kỳ cười đắc ý: “Trước đây rất lâu ta từng tới một vị diện trung cấp, vị diện kia vẫn ở thời đại man hoang, ta ngẫu nhiên phát hiện một cái linh mạch, linh mạch ấy đã sinh ra hơn trăm triệu năm mà chưa bị phát hiện, ta thấy bỏ lại thì tiếc quá, nên đào hết linh tinh ra, những năm này không tiêu hết bao nhiêu.”



Sau khi vị trí gia chủ của gia tộc Xích Huyết bị Du Chấn Thiên cướp đi, Du Quân Kỳ rời khỏi nhà, mấy ngàn năm nay vẫn du đãng bên ngoài, ông đã đi qua rất nhiều vị diện, mà vị diện man hoang kia chính là một trong số đó.



Vị diện man hoàng là một vị diện rất đặc biệt, có khi tìm trong một trăm triệu vị diện cũng chưa chắc đã tìm ra một vị diện man hoang, man hoang là gì, là tư chất và tài nguyên của vị diện ấy chưa bị khai thác bao giờ, cho nên nếu quả thật có một vị diện như thế tồn tại, tuyệt đối có thể khiến đại lục Thông Thiên sinh ra sóng to gió lớn.



Vì vậy, người có tiền nhất đại lục Thông Thiên này, thật ra là vị cha hờ tay trắng của hắn.



Du Tiểu Mặc bày ra vẻ mặt phức tạp nhìn Du Quân Kỳ, đúng là kinh hỉ lớn, làm hắn cứ tưởng Du Quân Kỳ là một người trắng tay bần hàn chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK