Cái loại thực lực này nếu đẩy ra bên ngoài thì không đến mấy hôm sẽ chết dưới tay người khác, tướng mạo cũng bình thường, cho nên để y xem hai người này còn không bằng ngắm Du Tiểu Mặc.
Vừa nghĩ tới đó, Lăng Tiêu không kiềm chế được mà chuyển ánh mắt qua người Du Tiểu Mặc, không nghĩ tới đã thấy đôi mắt sáng lóng lánh kia đang nhìn vào hai nữ nhân trên đài, con mắt nhìn tới muốn dính luôn vào đó, trong nội tâm Lăng Tiêu toát ra một cơn giận dữ hiếm có từ trước tới nay.
Du Tiểu Mặc không phát giác được người bên cạnh đã bốc lên mùi chua, vẫn đang nhìn không muốn rời mắt.
Lăng Tiêu ném cơn giận lại, êm ái hỏi: “Tiểu sư đệ, xem hay không?”
Du Tiểu Mặc phấn khởi gật đầu, không thèm quay đầu lại: “Đẹp mắt, hai vị sư tỷ đều rất giỏi.”
Ánh mắt Lăng Tiêu nheo lại đầy nguy hiểm, “Ồ, là các nàng đánh nhau đẹp mắt, hay là dáng dấp đẹp mắt.”
Du Tiểu Mặc rốt cục cũng phản ứng được, nghe được câu này, hắn hơi ngượng ngùng cúi đầu, lí nhí trả lời: “Đều đẹp cả, chẳng lẽ ngươi không nghĩ vậy…” Nói xong ngẩng đầu nhìn y một cái, kết quả là mấy từ còn lại không thể bật nổi khỏi miệng.
“Không nghĩ gì?” Lăng Tiêu cười híp mắt nhìn hắn.
“Không có gì…” Du Tiểu Mặc run run, cái vẻ mặt này hắn đã quá quen thuộc, quen thuộc tới mức mỗi lần nhìn thấy đều vô thức run rẩy, ôi mẹ ơi, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao vị gia này lại tức giận nữa rồi? Hắn chỉ biết một điều, mỗi lần Lăng Tiêu tức giận, người xui xẻo đều là hắn.
“Không có gì, thế sao lúc nãy ngươi nhìn chăm chú như vậy?” Lăng Tiêu vẫn mỉm cười.
“Híc, xem.. xem đánh nhau đó…” Du Tiểu Mặc tiếp tục run rẩy.
“Đánh nhau có gì đẹp mắt?” Lăng Tiêu dịu dàng hỏi.
“Thực ra… thực ra cũng không có gì đẹp mắt…” Du Tiểu Mặc nghe thấy cái giọng dịu dàng của y đã nổi đầy da gà da vịt.
Những lời này vậy mà lại khiến cho Lăng Tiêu rất hài lòng, cái nụ cười ôn nhu rồi lại làm cho người ta cảm giác u ám khó tả cũng lập tức biến mất, còn chuyển sang chế độ đồng môn ‘hữu ái’ sung sướng xoa đầu Du Tiểu Mặc, vừa cười vừa nói, “Nếu không có gì hay ho, vậy chúng ta không nên xem nữa.”
Du Tiểu Mặc rụt đầu rụt cổ gật đầu liên tục, nhưng trong lòng hắn đang lặng lẽ rơi lệ, Lăng sư huynh thật đáng sợ!
Lúc này, trận đấu trên võ đài cũng chuẩn bị tới hồi kết, kết quả ngoài dự tính, người thắng lại là Đạm Đài Diệu Ngâm.
Trên võ đài, một bộ váy tao nhã được làm từ lụa mỏng màu trắng bồng bềnh phiêu dật, nổi bật lên vẻ thanh lệ thoát tục của Đạm Đài Diệu Ngâm, làn da trắng nõn, đứng ở võ đài cao cao như tiên tử hạ phàm, bởi vì trận đánh kịch liệt lúc nãy, khuôn mặt trái xoan ấy đang nổi lên hai đóa hoa đỏ ửng, giống như hai đóa hoa tươi xinh đẹp, vốn là vẻ dịu dàng bây giờ đã nhiều hơn mấy phần kiều mị động lòng người.
Một mỹ nữ nhìn nhu mì yếu đuối tới vậy mà lại đánh thắng đối thủ mạnh mẽ như Lưu Lệ Tình.
Mà người bị đánh bay xuống võ đài, Lưu Lệ Tình rõ ràng cũng không ngờ tới kết qủa này, sững sờ nhìn Đạm Đài Diệu Ngâm đang đứng trên võ đài, trong mắt chỉ toàn khó có thể tin, có lẽ do nàng quá tự đại, nhưng không thể phủ nhận, Đạm Đài Diệu Ngâm đã che giấu thực lực.
Ngay từ đầu cô nàng đã khéo léo ẩn giấu hai phần thực lực, giả bộ như bất phân thắng bại với Lưu Lệ Tình, mãi tới khi tiêu hao hết thể lực của nàng, thừa dịp nàng cho rằng hai bên không ai làm gì được ai bắt đầu hạ thấp cảnh giác, đột nhiên phát lực, lúc này mới khiến cho ả đánh lén thành công.
Việc này là một bài học nhưng cũng làm cho mọi người nhận rõ thực lực chân chính của Đạm Đài Diệu Ngâm.
“Lưu sư tỷ, đa tạ!” Đạm Đài Diệu Ngâm quay về phía Lưu Lệ Tình rồi chắp tay, thanh âm nhẹ nhàng mà trong trẻo, không ra vẻ, không mềm mại, không giả tạo, thoáng cái đã chiếm được thiện cảm của số đông, nhưng lúc cô nàng nói câu này, lại giống như vô ý liếc về phía Lăng Tiêu.
Ánh mắt này trùng hợp bị Du Tiểu Mặc đang lén lút nhìn trộm phía bên kia phát hiện ra.
Chỉ là Du Tiểu Mặc cũng không tự kỷ tới mức cho rằng Đạm Đài Diệu Ngâm đang nhìn hắn, tuy nhiên phương hướng cô ta nhìn thật sự là phía họ, bởi vì bên cạnh hắn còn có một Lăng Tiêu ‘phi thường ưu tú’.
Sự thật này làm Du Tiểu Mặc buồn bực cúi đầu, quả nhiên hắn không có chút quyến rũ nào với nữ nhân, đặc biệt là lúc ở cạnh Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc không biết rằng động tác này của mình đã vô tình lấy lòng Lăng Tiêu.
Động tác của Đạm Đài Diệu Ngâm y cũng nhìn thấy, nhưng bởi vì hai người họ ngồi cùng một chỗ, cho nên y nghĩ Đạm Đài Diệu Ngâm có thể đang nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức mất hứng, nhưng sau đó lại phát hiện Du Tiểu Mặc cúi đầu xuống không thèm nhìn cô ả kia, chút mất hứng này lập tức bị y đá vào trong xó.
“Tiểu sư đệ, đừng thất vọng, hiện lại tới là trận thứ hai mà thôi, kế tiếp còn mấy cuộc tranh tài nữa, cứ từ từ mà xem.” Lăng Tiêu cười dịu dàng mà an ủi hắn.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, lúc nãy ai còn uy hiếp không cho phép hắn xem thi đấu?
Bên kia, thấy sự chú ý của Lăng Tiêu không ở trên người mình, Đạm Đài Diệu Ngâm có chút thất vọng đi xuống võ đài, cứ tưởng có thể mượn lần tranh tài này hấp dẫn sự chú ý của đại sư huynh, như vậy nàng có thể có cơ hội bày ra ưu điểm của mình cho đại sư huynh xem.
Phía đối diện, Thang Vân Kỳ nhìn thấy hết nhất cử nhất động của cô nàng, lạnh lùng hừ một tiếng, dám đoạt đại sư huynh với nàng hả, không có cửa đâu cưng!
Thang Vân Kỳ biết rõ Tiếu ca của nàng rất ưu tú, rất nhiều sư tỷ muội trong phái đều thích Tiếu ca của nàng, một kẻ trong đó chính là Đạm Đài Diệu Ngâm, có lẽ người khác không nhìn ra ái ý của ả dành cho Tiếu ca, nhưng thân là một nữ nhân, nàng thấy rất rõ ràng, nhưng ả tình địch này nàng không thèm để vào mắt, nàng chỉ biết chướng ngại lớn nhất hiện tại, chính là kẻ ngồi bên cạnh Tiếu ca, Du Tiểu Mặc.
Nghĩ đến đây, Thang Vân Kỳ hung tợn lườm Du Tiểu Mặc đang ngồi phía đối diện, vốn nàng còn dự định đợi tới ngày cuối mới hạ thủ, nhưng khi nhìn thấy tiện nhân kia còn dám mặc quần áo của Tiếu ca, nàng đã ghen ghen muốn chết, nàng rốt cuộc không thể chờ đợi được nữa rồi.
Sự việc nho nhỏ xen giữa qua đi, trận đấu lại tiếp tục.
Trận thứ ba, trận thứ tư… trận thứ mười một, mọi người ngóng trông rồi lại trông ngóng, hy vọng được thấy Lâm Tiếu trên đài, mười một trận trước đều không rút thăm được tên y, thất vọng một hồi, mãi tới trận cuối cùng, lúc này trong rương chỉ còn có ba tờ giấy.
Bởi vì mỗi trận có hai người mà số thí sinh dự thi lại là hai mươi lăm người, một đấu một tất cả có mười hai trận, bởi như vậy sẽ có một người được luân không*. Cho nên lần rút thăm cuối cùng này sẽ quyết định hai người phải thi đấu, người không bị rút trúng chính là người may mắn được luân không.
Tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn theo từng động tác của Khương trưởng lão, có điều người hồi hộp nhất còn phải kể tới hai vị sư huynh đệ chưa so tài.
Vừa nghĩ tới bọn họ sẽ có khả năng gặp phải Lâm Tiếu, cả hai người đã cảm thấy mất hết hy vọng, rối rít cầu nguyện trong lòng, vạn lần đừng để họ đấu với đại sư huynh, hoặc là bản thân mình được luân không, hoặc là đại sư huynh luân không.
Gương mặt Khương trưởng lão tĩnh lặng như mặt nước, không hề quan tâm tới sự hồi hộp của mọi người, bình tĩnh thò tay vào trong rương, chậm rãi rút ra hai tờ giấy, mở ra nhìn lướt qua hai cái tên viết trong đó, hàng lông mày khẽ nhăn lại, tập tức đọc to: “Trận thứ mười hai, hai vị thí sinh theo thứ tự là, Trần Dương và Cao Tuấn.”
Kết quả này thật sự là một nửa ưu sầu một nửa vui mừng.
Ưu sầu là, không được xem đại sư huynh thi đấu, đã hai ngày rồi đó, việc này làm cho mấy người vạn phần mong đợi được xem Lăng Tiêu so tài thất vọng không thôi, vui chính là vận khí của đại sư huynh thật tốt, vòng một thì Chu Bằng bỏ cuộc, vòng hai lại được luân không rồi, vận may này thực không tầm thường.
Nhưng mà cũng có người vừa vui vừa buồn, chính là Trần Dương và Cao Tuấn, mừng vì không phải đấu với đại sư huynh, còn buồn vì mình không được luân không rồi, thật là một cảm giác khó tả, hiếm lắm mới có thể cảm nhận một lần trong đời.
“Lăng sư huynh, vận may của ngươi thật sự quá tốt.” Du Tiểu Mặc nhiệt tình cảm thán, nếu như bình thường hắn cũng có loại vận may như thế này thì tốt rồi.
“Có đôi khi vận khí tốt cũng chưa hẳn là chuyện vui.” Lăng Tiêu cười, thần sắc khó đoán.
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
Lần này bởi vì Lăng Tiêu không lập kết giới cho nên mấy vị đồng môn ngồi sau đều nghe được, nhao nhao dựng thẳng tai lên để nghe lén, bọn họ cũng rất tò mò tại sao đại sư huynh lại nói như vậy, được luân không lại là một chuyện không vui vẻ sao?
Khóe miệng Lăng Tiêu chậm rãi cong lên, “Ta đều đợi lâu như vậy, còn tưởng tiếp theo sẽ có cơ hội xuất hiện luyện tay một chút, kết quả…”
Kết quả không cần y nói, mọi người cũng hiểu ra rồi, đó là không bị rút thăm trúng cho nên mới thất vọng, thực ra y vẫn muốn lên võ đài đánh một trận.
Nghe được câu này, Trần Dương và Cao Tuấn đều cảm thấy thật may mắn, may mà bọn họ không phải đối mặt với đại sư huynh, nếu không nhỡ đại sư huynh hưng phấn quá độ, chẳng phải bọn họ sẽ bị đánh gần chết sao, thật là may, nghĩ tới điểm này, hai người càng giữ vững tinh thần.
Người duy nhất không bị y lừa dối chính là Du Tiểu Mặc, hắn cũng là người duy nhất biết rõ Lăng Tiêu chẳng hề muốn lên võ đài.
So mới việc bản thân phải lên đài biểu diễn cho người khác xem, có lẽ y càng thích xem người khác đánh nhau hơn, cái loại biểu lộ này tuyệt đối là đang muốn nhìn người khác diễn trò, về bản chất, Lăng Tiêu chính là một kẻ cực kỳ xấu xa, chỉ là vì ấn tượng mà y vẽ lên trong mắt các vị đồng môn quá tốt, đặc biệt là từ sau khi y không dùng thái độ lạnh lùng như băng đối xử với họ nữa, tất cả đệ tử nam đều coi y là tấm gương sáng, còn đệ tử nữ đa số đã rơi vào cái bẫy dịu dàng giả dối của y, cho nên chẳng ai nghi ngờ điểm này, chỉ có bị hại Du Tiểu Mặc mới giác ngộ được.
Du Tiểu Mặc thầm nghĩ, ngươi cứ làm dáng đi!
*Luân không: đại khái là nói trường hợp bị lẻ ra cho nên không có đối thủ vì vậy được vào thẳng vòng trong mà không cần phải thi đấu.