Hạ Âm là thánh nữ đương nhiệm của bộ lạc Cổ Mã, cũng là đan sư thải cấp duy nhất trong bộ lạc, nói đến đây, có một vài chuyện phải kể.
Mặc dù đan sư ở Đông Châu rất ít, nhưng lại thắng ở chất lượng không tệ, bởi vì ngoại trừ Hạ Âm có tu vi lục phẩm thì phía dưới nàng còn có một đan sư thải cấp ngũ phẩm nữa. Số lần đan sư kia ra tay nhiều hơn Hạ Âm, cho nên thanh danh cũng khá vang dội.
Mà có câu nói quý tinh bất quý đa, đúng là đạo lý này đấy, gia tộc Xích Huyết còn chẳng có đan sư lục phẩm nào, ngay cả Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội cũng chỉ có một hai người.
Trong bộ lạc, địa vị của thánh nữ cực kỳ cao quý, gần như ngang hàng với tù trưởng.
Lần xuất hiện này, thứ nhất là vì Mạc Tuyết và Mạc Phỉ lén trốn phụ thân để chạy tới Động Vực, bên cạnh còn không mang theo hộ vệ, một nguyên nhân khác chính là động phủ siêu cấp.
Đối với các bộ lạc ở Đông Châu mà nói thì loại chuyện này thà tin là có còn hơn không, huống chi họ còn nhận được mật báo, bộ lạc Thủy Tây đã từng lén phái cường giả tới Động Vực, tình hình đã đến nước này thì sao bộ lạc Cổ Mã có thể bỏ qua đây. Cũng đúng lúc Hạ Âm có hứng thú với động phủ siêu cấp, cho nên Mạc Mã phải làm phiền Hạ Âm tiện thể tới chiếu cố con gái của mình.
Hạ Âm là một nữ nhân rất thông minh.
Phẩm hạnh của Mạc Tuyết và Mạc Phỉ ấy hả, nàng hiểu rất rõ.
Lời Mạc Phỉ nói Hạ Âm chỉ tin một phần, còn lại toàn bộ đều không đáng tin, bởi vì nếu bọn họ không khiêu khích đối phương, rất ít người lại vô duyên vô cớ mà động thủ.
Suy nghĩ này càng được Hạ Âm khẳng định trăm phần trăm sau khi nhìn thấy tướng mạo của Lăng Tiêu, nhất định là hai tỷ muội này khơi mào tranh chấp.
Toàn bộ người ở bộ lạc Cổ Mã đều biết rõ, Mạc Tuyết mê trai đẹp thành thói, cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài của nam nhân, vừa nhìn thấy nam nhân có tướng mạo anh tuấn là chỉ hận không thể bò lên giường người ta ngay, hoàn toàn là một nữ nhân *** đãng hạ tiện, đương nhiên cũng không ai biết, Hạ Âm cực kỳ chán ghét hai tỷ muội này.
Từ thân thể Hạ Âm bộc phát ra một luồng sức mạnh linh hồn mạnh mẽ và uy áp mênh mông ập tới nơi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang ngồi.
Khí thế và uy áp của đan sư thải cấp lục phẩm khiến rất nhiều người ngồi đây không thở nổi, thậm chí còn có người ngã trên mặt đất, rất khoa trương. Phải bổ sung một điều là Hạ Âm đã cố gắng khống chế để uy áp của mình không lan đến những người khác, nếu không thì đa số đã bị thương cả rồi. Đang lúc đám người Mạc Tuyết đắc ý, trong khách sạn nho nhỏ này lại bùng nổ ra một luồng khí thế làm cho ai nấy đều sợ hãi, giao thủ với sức mạnh linh hồn của Hạ Âm ngay giữa không trung, lập tức khiến nóc khách sạn nhỏ lật ngược.
Mãi hai phút sau dư âm mới tiêu tán, khách sạn đã bị phá hủy hơn phân nữa.
Cặp mắt xinh đẹp của Hạ Âm không giấu được vẻ khiếp sợ, nàng chỉ định tấn công tượng trưng, cho họ một giáo huấn nho nhỏ trước mặt Mạc Tuyết và Mạc Phỉ, cũng dễ ăn nói với Mạc Mã, không ngờ, trong thị trấn nhỏ xa xôi này lại ngọa hổ tàng long.
“Xin hỏi phải xưng hô với các hạ như thế nào?”
Hạ Âm kịp tỉnh táo, nhanh chóng thu lại vẻ ngạo mạn cao quý trong ánh mắt, sắc mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng điệu lại vô cùng khách khí. Đối phương đã có thực lực như thế là đủ để ngồi ngang hàng với nàng rồi.
Mạc Tuyết và Mạc Phỉ lại bị thái độ của Hạ Âm làm kinh hãi tới nỗi không nói nên lời. Ở cùng Hạ Âm nhiều năm như vậy, các nàng hiểu rất rõ về tính cách và lối hành xử của Hạ Âm, có khi ngay cả phụ thân của các nàng cũng không hiểu nổi, vậy mà lúc này Hạ Âm lại hòa nhã nói chuyện với một người xa lạ, dù trời có sập xuống cũng không đủ.
Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn Hạ Âm, “Xưng hô thì không cần, thánh nữ nhớ mời tù trưởng Mạc Mã quản lý con gái mình cho nghiêm, nói năng lỗ mãng, tùy ý khiêu khích, không lấy mạng ả là ta đã nể mặt bộ lạc Cổ Mã lắm rồi, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”
“Hạ Âm sẽ thay họ xin lỗi các hạ ở đây, cảm tạ các hạ đã đại nhân đại lượng không so đo với họ.” Hạ Âm tin lời y không chút do dự, thậm chí còn chủ động yếu thế, hết thảy cũng là vì bộ lạc Cổ Mã.
Lăng Tiêu cười khẽ, không đáp lại.
Hạ Âm biết đối phương sẽ không so đo nữa, nếu không thì đâu chỉ đơn giản hủy dung mạo của Mạc Tuyết như thế này. Nàng dẫn mấy người rời khỏi khách sạn. Tạ Tuấn do dự một chút liền đi theo, đã đến bước này rồi, không thể thất bại trong gang tấc.
…
Du Tiểu Mặc than thở nhìn cái lỗ lớn trên đỉnh đầu, may mà hôm nay trời không mưa, nhưng hắn đã dự chi tiền thuê phòng một tháng rồi, bây giờ mới ở được có mấy ngày thôi mà.
Chưởng quầy của khách sạn cũng khóc không ra nước mắt, đúng là tai bay vạ gió, sau khi được tận mắt thấy thực lực của họ, lão không thể đi đòi tiền bồi thường của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc nữa rồi.
Bên kia, Hạ Âm vừa rời khỏi khách sạn liền dẫn người của mình tới một khách sạn sạch sẽ khác, sau khi thuê mấy phòng thượng đẳng liền bảo hai tỷ muội Mạc Tuyết và Ngưu Từ Dương tới phòng mình, Tạ Tuấn đã bị ngăn lại, gã đành phải chờ bên ngoài, bởi vì có người quan sát, Tạ Tuấn cũng không dám tới quá gần.
Vừa vào phòng, Hạ Âm đã giơ tay cho Mạc Tuyết và Mạc Phỉ một cái tát.
Tiếng động cực kỳ vang dội, tới nỗi Tạ Tuấn đứng ngoài cũng nghe thấy.
“Hạ tỷ tỷ!” Mạc Phỉ kêu lên thất thanh, cả người đều kích động, “Tỷ không báo thù cho chúng ta thì thôi đi, vì sao còn phải đánh ta, ta muốn nói chuyện này cho phụ thân đại nhân.”
Hạ Âm cười lạnh một tiếng, “Cho dù ngươi không nói, ta cũng phải báo cáo chuyện này cho tù trưởng Mạc Mã, hai người các ngươi đúng là càng sống càng giật lùi, bình thường gặp rắc rối thì thôi, lần này lại đi gây sự với một cường giả Thánh cảnh, hắn không giết các ngươi là đã nhân từ lắm rồi, ta cũng muốn biết, sau khi tù trưởng biết rõ chuyện này sẽ phản ứng ra sao.”
Mạc Phỉ không phản bác được, vẫn không cam lòng quát lớn: “Không phải ngươi là thánh nữ của bộ lạc Cổ Mã sao, không phải thực lực của ngươi cao lắm sao, vì sao không giết hắn để chấm dứt hậu hoạn, chẳng lẽ ngươi cố ý muốn tha cho chúng, đến cùng ngươi có tâm tư gì với bộ lạc Cổ Mã đây.”
Mạc Phỉ không thích Hạ Âm, bởi vì nàng từng nghe lén người khác nói về nàng và tỷ tỷ, gì mà mặc dù các nàng là con gái của tù trưởng, nhưng còn chẳng sánh nổi một ngón tay của thánh nữ, thánh nữ cao quý, còn các nàng chỉ là tiện nhân *** đãng.
Thế nhưng lần này phụ thân lại phái Hạ Âm tới, Mạc Phỉ vốn muốn để Hạ Âm ra tay đánh nhau với hai người kia, ai ngờ Hạ Âm lại chủ động yếu thế, bây giờ còn dám đánh chị em nàng, thù mới hận cũ, Mạc Phỉ hận Hạ Âm tới tận xương tủy.
Ánh mắt Hạ Âm nhìn Mạc Phỉ lạnh như băng.
“Mạc Phỉ, sao ngươi lại dám nói năng như thế với thánh nữ, thánh nữ cao thượng thánh khiết tới nhường nào, há lại để cho các ngươi tùy ý bình luận, nếu như truyền tới trong tộc, ngay cả phụ thân của các ngươi cũng không thể bảo vệ các ngươi nữa đâu.” Ngưu Từ Dương thấy Mạc Phỉ càng nói càng quá phận, lập tức lên tiếng trách cứ.
“Cao thượng thánh khiết?” Mạc Phỉ giễu cợt, lúc này nàng chỉ thấy khí huyết trong ngực sôi trào, nhịn sao cũng không nhịn được ác ngôn trong miệng, trong đầu lại lần lượt hiện ra mấy lời đám người kia ca ngợi Hạ Âm, sỉ nhục chị em nàng.
“Ngươi!” Ngưu Từ Dương nổi giận.
“Được rồi.” Hạ Âm đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Ngưu Từ Dương, “Đợi lát nữa ta sẽ phái người đưa các ngươi về bộ lạc Cổ Mã, còn vết thương trên mặt Mạc Tuyết cũng không cần chữa trị, phàm là nơi bị thần hỏa làm bỏng đều khó có thể phục hồi.”
Mạc Tuyết kích động lung lay mép bàn, bây giờ nàng cũng chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt suy nghĩ trong lòng, rõ ràng lúc trước còn nói vẫn có khả năng chữa trị, bây giờ lại lật lọng nói không thể, rõ ràng là không muốn giúp nàng đây mà.
Hạ Âm không để ý tới Mạc Tuyết, ra lệnh cho những người canh gác bên ngoài tiến tới. Lần này Hạ Âm dẫn theo bốn người, thực lực đều không tệ, nàng để cho hai người hộ tống đưa hai tỷ muội Mạc Tuyết về, còn Ngưu Từ Dương được giữ lại.
Thấy bọn họ muốn đi ra ngoài, Tạ Tuấn lập tức đi tới.
Hạ Âm nhìn gã một cái, “Tạ công tử, chúng ta còn có việc bận, mời ngươi trở về cho.”
Tạ Tuấn không dám đắc tội Hạ Âm, mặc dù gã có rất nhiều lời muốn hỏi Mạc Phỉ, nhưng thánh nữ đã mở miệng đuổi người, gã cũng không thể tiếp tục lưu lại, thời gian còn nhiều, dù sao sau này vẫn có cơ hội. Tạ Tuấn không biết Hạ Âm chuẩn bị đưa hai tỷ muội kia về bộ lạc, liền cáo từ. Lúc này gã không hề ngờ tới, một lần bỏ lỡ sau này sẽ không bao giờ gặp lại.
Về đến phòng, Hạ Âm bảo Ngưu Từ Dương đi ra, thuận tiện nhờ hắn gọi thị nữ của mình tới. Một lát sau, thị nữ đẩy cửa bước vào.
“Thánh nữ có gì phân phó ạ?”
Hạ Âm mở to mắt, trong cặp mắt xinh đẹp đen huyền kia lộ ra một tia lạnh như băng: “Ngươi đưa tin cho đám Tiểu Thu, bảo họ tìm cơ hội thích hợp giết hai tỷ muội kia đi.”
Thị nữ hoảng hốt, “Thánh nữ, làm như vậy sợ là không thỏa đáng, nếu Mạc Mã đại nhân trách tội sẽ có ảnh hưởng khó tránh đến ngài, kể cả các nàng có nói năng lỗ mãng với ngài, ngài cũng không thể hành sự lỗ mãng, bất chấp hậu quả như vậy.”
Hạ Âm đứng lên, “Đây không phải là suy nghĩ xúc động, bây giờ chính là cơ hội tốt, chuyện của Mạc Tuyết và hai người kia đã huyên náo tới nỗi tất cả đều biết, do dù Mạc Mã truy cứu, ta cũng có thể đổ hết sự tình lên người họ, lãng phí cơ hội tốt như vậy thì quá đáng tiếc.” Thị nữ hơi suy nghĩ một chút, kế này có thể thực hiện.
Không chỉ giải quyết hai tỷ muội kia, mà còn có thể di chuyển sự chú ý của Mạc Mã.
“Thánh nữ anh minh, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”
Hạ Âm khẽ gật đầu bảo thị nữ lui xuống, mặc dù phải để cho hai người kia mang tiếng xấu, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, đành phải tạm thời ủy khuất họ.
Lúc này, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc vẫn chưa biết bọn hắn sắp phải gánh một nỗi oan ức thay cho Hạ Âm, mà dù biết chắc cũng chẳng có phản ứng gì, vốn đã kết thù rồi mà.