Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau khi hạ lệnh đóng thành, phủ Hắc Hùng vẫn bị bao phủ bởi áp suất thấp.



Đóng thành là một chuyện, nhưng oán khí của người trong thành Tự Nhiên cũng rất nặng, nhất là mấy người vội vàng muốn ra khỏi thành đều đang bị nhốt trong thành, bọn họ có oán khí cũng nhằm vào người hạ lệnh đóng thành – Hắc Hùng.



Hắc Hùng rất khó chịu, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến gã, nhưng gã lại phải gánh chịu hậu quả, bất mãn đối với Hình Thất và Cao Ân càng ngày càng nặng.



“Nếu như mai vẫn không tìm thấy người, đến chạng vạng tối ta sẽ hạ lệnh giải trừ lệnh cấm.”



Hắc Hùng bảo thuộc hạ gọi Hình Thất và Cao Ân tới, đi thẳng vào vấn đề, lần trước bị nam nhân kia đánh bại trước mặt bao người, thanh danh của gã đã bị hao tổn, lần này thêm chuyện đóng thành nữa, nếu cứ tiếp diễn thế này, gã khó mà giữ nổi vị trí thành chủ của mình.



Hơn nữa, rất nhiều nơi trong thành Tự Nhiên đã chật kín, mỗi này đều có thuộc hạ báo cáo ở đâu ở đâu phát sinh ẩu đả.



“Hắc Hùng, ngươi đừng quên, chuyện này do phía trên phân phó.”



Hình Thất mất một cánh tay lập tức nheo mắt lại, nhìn Hắc Hùng càng ngày càng nóng tính, trong lòng lại cảm thấy không bất ngờ.



Ánh mắt Hắc Hùng rơi vào cánh tay cụt của Hình Thất, cười lạnh một tiếng, “Chính bởi vì do vị kia phân phó, nếu không thì ta đời nào lại đi phối hợp với các ngươi, bây giờ đã phong tỏa thành bảy ngày rồi, ta cũng phối hợp đủ rồi, là do các ngươi không có bản lãnh tìm người, hậu quả tự mình gánh chịu, ta không liên quan.”



Hắc Hùng khác với Hình Thất.



Lúc ấy Hắc Hùng tự chặt đứt tay mình, cho nên chỉ cần dùng một viên Sinh Cốt đan là có một cánh tay mới toanh lành lặn, còn cánh tay của Hình Thất vĩnh viễn không mọc ra được, trừ khi đi lắp tay giả.



Biết được cánh tay Hình Thất cũng bị lửa đốt trụi, Hắc Hùng lập tức liên tưởng đến Lăng Tiêu, nhưng gã không nói ra, bởi vì Hắc Hùng biết dù cả ba người họ cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của nam nhân kia, cho nên Hắc Hùng chỉ lén bảo thuộc hạ chú ý thêm một chút.



Vất vả lắm mới tránh được một kiếp, Hắc Hùng không muốn trêu chọc Lăng Tiêu thêm lần nữa.



“Hắc Hùng!” Hình Thất đứng phắt dậy, trong mắt dấy lên lửa giận, bực bội nhìn chằm chằm vào Hắc Hùng.



Hắc Hùng không có gì để sợ hai người này, chẳng lẽ còn sợ hai tên này giết mình chắc, hơn nữa chuyện này vốn chẳng liên quan tới gã.



“Các ngươi có thời gian rảnh rỗi đừng đây tranh luận với ta, còn không bằng nghĩ cách làm sao tìm ra được kẻ kia trước tối mai.”



Hắc Hùng ném lại những lời này liền rời khỏi phòng Hình Thất.



“Khốn nạn!” Hình Thất nện một chưởng lên bàn, cái bàn vỡ vụn.



Cao Ân nhíu mày, “Xem ra Hắc Hùng nói thật đấy, nhưng ta có cảm giác, hắn đang che giấu chuyện gì, như thể hắn đang lo lắng đồng bọn của Mạc Cảnh sẽ tìm tới.”



Hình Thất rùng mình, “Chẳng lẽ Mạc Cảnh đã truyền tin tức ra ngoài?”



“Có khả năng.”



“Vậy bây giờ phải làm sao, chỉ bằng hai người chúng ta không thể nào tìm được Mạc Cảnh, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cửa thành mở ra?”



“Sợ là chỉ có thể làm thế.” Khuôn mặt Hình Thất tối sầm.



Hôm sau, tin tức cửa thành sẽ mởi vào chạng vạng tối nhanh chóng lan truyền khắp thành tự nhiên, cuối cùng sự lo lắng quanh quẩn khắp thành trong bảy ngày cũng lắng xuống, mọi người không phàn nàn nữa, những người nóng lòng ra khỏi thành đã thu dọn đồ từ sáng sớm, chuẩn bị rời thành ngay trong ngày đầu tiên.



Mọi người bất chấp tin tức là thật hay giả, không ít người rục rịch, đại đa số đều tập trung gần cửa thành, đường nơi ấy chen chúc tới nỗi nửa bước khó đi.



Du Tiểu Mặc nhìn qua cửa sổ mở rộng thấy trên đường không ngừng có người đi về phía cửa thành, cứ tiếp tục thế này, mấy con đường gần cửa thành sẽ kín người mất.



“Chúng ta đợi cửa thành mở rồi đi, hay là xông ra?”



Mạc Cảnh suy tư một lát: “Nếu đợi cửa thành mở, có lẽ ba tên kia sẽ đích thân tới gác, phát hiện nhân vận khả nghi là động thủ ngay, tuy nói dùng thực lực của Lăng huynh thì không cần để ý tới chúng, nhưng không thể cam đoan chúng có tiếp viện không, nếu có sẽ rất phiền toái.”



“Còn xông ra thì khả thi hơn, thực lực của thủ vệ không cao, đợi đám Hình Thất chạy tới, chúng ta đã ra khỏi thành.”



Du Tiểu Mặc vuốt cằm gật đầu, nói quá có lý.



Có điều đây là lần đầu tiên hắn thấy có người không đi cửa chính, mà muốn xông ra á.



Lăng Tiêu đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa, đứng lại, gương mặt anh tuấn tới mức nhân thần cộng phẫn chậm rãi lộ ra nụ cười vui vẻ tà ý, sau đó lại dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Chọn ngày không bằng gặp ngày!”



Tại thời khắc mỗi người đều vội vã muốn ra khỏi thành.



Tại thời khắc khắp nơi đều kín người thế này.



Tại thời khắc không ai ngờ cửa thành sắp mở mà vẫn có người xông ra.



Du Tiểu Mặc cảm thấy, hành động này sẽ tạo ra chấn động rất lớn á, đến lúc ấy tình hình cực kỳ hỗn loạn, cửa thành Tự Nhiên sẽ bị chen sập luôn.



Mặt trời nóng hừng hực lên giữa trời, nắng chói chang như lửa, chiếu vào dòng người vây quanh cửa thành, như thêm một mồi lửa vào đóng củi, lửa giận trong lòng mọi người càng bùng cháy.



Nơi này còn ồn ào hơn cả chợ vỡ.



Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng được mở mang tầm mắt, hắn cho rằng chợ là nơi có lực sát thương mạnh nhất thế giới, ai ngờ núi cao có núi cao hơn, chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có người không làm được.



Thành Tự Nhiên có hai cổng lớn, theo thứ tự ở phía bắc và phía nam.



Tuy nói cửa nam là cửa vào thành, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người ra khỏi thành từ cửa nam, đương nhiên cửa bắc cũng không ít, hơn nữa dòng người ra vào còn nhiều hơn cả cửa nam.



Để đảm bảo trật tự trong thành, cửa nam và cửa bắc đều có thủ vệ canh gác, nhưng mà, Hình Thất cho rằng Mạc Cảnh muốn rời đi từ phía bắc, bởi vì phía bắc là nơi hướng về sông Hoạt Thủy, cho nên thủ vệ ở cửa bắc động hơn cửa nam nhiều.



Suy nghĩ này vô tình làm lợi cho đám Du Tiểu Mặc.



Cửa nam, dùng cửa thành làm trung tâm, mười mét xung quanh cửa thành đều bị thủ vệ dùng hàng rào tạo thành một khu vực an toàn, ngoại trừ thủ vệ, nếu có người không phận sự bước vào khu vực an toàn này, sẽ bị coi thành nhân vật khả nghi, tóm gọn tại chỗ.



Lúc nãy còn có người không tin, cố ý đi lấn vào bước, kết quả bị hai thủ vệ giải đi trước mặt mọi người, sau này không có ai dám làm mẫu nữa rồi.



Thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng không còn chuyện gì xảy ra nữa.



Một thiếu niên mặc y phục trắng chậm rãi bước về phía khu vực an toàn.



Mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn, nóng rực nhất thì phải để đến mười lăm thủ vệ, trong mắt ẩn ẩn sát khí, nhìn thiếu niên không rời mắt.



“Đứng lại, tới gần chút nữa thì đừng trách ta không khách khí.”



Đội trưởng bước về phía trước, giơ trường thương trong tay lên, khuôn mặt vô cảm, trong miệng phát ra âm thanh nghiêm nghị cảnh cáo thiếu niên.



Dường như thiếu niên không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại.



Đội trưởng thấy thế không nói thêm nữa, quơ trường thương trong tay, hét lớn một tiếng muốn công kích hắn.



Đúng lúc này, thiếu niên cử động.



Thoáng cái đã lao vào trong khu vực an toàn, trên người bộc phát khí thế mạnh mẽ hơn cả đội trưởng, mặt đội trưởng kia tái nhợt.



Tuy gã là đội trưởng, nhưng thực lực cũng chỉ ở mức Đế cảnh năm sao, còn kém Thần cảnh xa lắm.



Không chỉ có một mình đội trưởng khiếp sợ, những người chuẩn bị xem thiếu niên bị giải đi cùng bày ra khuôn mặt khó tin, thiếu niên thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt này lại có thực lực cao như vậy, muốn nghịch thiên hả?



Thủ vệ không dám đánh với thiếu niên, vội vàng quát: “Mọi người cùng nhau… A”



Chưa kịp nói hết câu, thiếu niên đã xuất hiện trước mặt gã, giơ chân lên đạp đội trưởng nọ bay ra xa, đám thủ vệ kia thậm chí còn không kịp phản ứng.



Đợi cả đám tỉnh táo, xa xa đột nhiên truyền tới sát ý làm họ sợ hãi.



Lúc mọi người quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đỏ rực vì bị chiếu sáng, một mũi tên màu đỏ như ngọn lửa lao về phía họ, nhiệt độ nóng như mặt trời, chỉ trong nháy mắt đã đánh trúng cửa thành.



Tiếng nổ mạnh làm đất rung núi chuyển, chỉ một mũi tên đã làm cửa thành vỡ vạn, mấy người đứng gần đền bị lan tới, có người bị đá vụn nện vào, đau tới nhe răng.



Thiếu niên đá bay đội trưởng đã biến mất.



Khi khói bụi tán đi, cửa thành đóng chặt biến thành một lỗ thủng cực lớn, rộng khoảng mười một mười hai mét, ngay cả tường thành cũng sụp mất một phần, thủ vệ là người bị liên lụy nghiêm trọng nhất, nguyên một đám nằm trong đống đá vụn la oai oái.



Xung quanh chìm vào yên tĩnh mười giây.



Bỗng một tiếng rống rung trời đột nhiên vang lên, không khí căng thẳng đứt phựt như dây đàn, chỉ một giây sau, đám đông hưng phấn kích động lao ra ngoài cửa thành.



Người sau tiếp người trước, như đại quân kiến.



Có người còn dẫm lên thủ vệ để leo ra, hỗn loạn thế này, đến chợ vỡ cũng phải sợ hãi, tiếng la hét chói tai, tiếng mắng chửi điên cuồng vang lên.



Tuy có thể cửa thành sẽ mở ra lúc chạng vạng tối, nhưng ai mà biết tin đồn này có thật hay không, bây giờ có cơ hội để ra khỏi thành thì cần gì phải đợi tới tối.



Đám đông như phát điên, mãi tới khi một tiếng gầm rú giận dữ vang lên.



“Mạc Cảnh, tên vô liêm sỉ! Mau cút ra đây cho ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK