Bên trong lô đỉnh toát ra một làn khói trắng, lượn lờ bay lên rồi biến mất trong không khí.
Du Tiểu Mặc nhìn một đống cặn linh thảo đen thui dưới đáy lô đỉnh, yên lặng lau mặt, đã lâu lắm rồi hắn không câm nín thế này, bởi vì đây đã là lần thất bại thứ hai.
Sau khi trải qua khoảng thời gian rèn luyện dài dòng và buồn chán, hắn mất bốn ngày mới tinh huyện hết tất cả số linh thảo kia, ai ngờ thời điểm dung đan lại xuất hiện một chút sai lầm mà thất bại.
Lần thứ hai cũng là lúc này, hắn vẫn phạm sai lầm ở thời điểm dung đan, hơn nữa còn ngay khi sắp hoàn thành tới nơi rồi, tốn tổng cộng tám ngày, sắp thành lại bại!
Phó Thương Khung đưa cho hắn ba bộ nguyên liệu, bây giờ chỉ còn lại mỗi một, nếu như thất bại nữa, hoặc là tìm Phó Thương Khung lấy thêm, hoặc tự mình bỏ ra, bên trong không gian của hắn có tích cóp không ít, nhưng mà…
Du Tiểu Mặc vừa nghĩ tới số lần thất bại, hắn lại cảm thấy mất mặt.
Lúc trước nghe nói Lại đại sư của Thương Minh đã thất bại mấy lần khi luyện Luân Hồi đan, khi ấy hắn còn không để trong lòng, ai ngờ sự thật tàn nhẫn đả kích hắn một phen, làm người quả nhiên không thể quá đắc ý, đây chính là kết cục!
Ban đầu cứ tưởng chỉ cần mười ngày, ai ngờ bây giờ đã gần nửa tháng tới nơi.
Du Tiểu Mặc ngồi nghỉ ngơi thêm nửa giờ, sau đó mới lấy ra phần nguyên liệu thứ ba, ổn định tâm trạng một lát, hắn mới bắt tay vào làm.
Số linh thảo lớn không ngừng rơi vào bên trong lô đỉnh.
…
Đại bản doanh của Hắc Tri Chu.
Thông Thiên Đế dùng nét mặt khó đoán nhìn chằm chằm vào chủ điện trên một ngọn núi xa xa, càng ngày càng thấy đi cùng Lân Thiếu Dật tới Tây Cảnh là một quyết định sai lầm.
Lý do rất đơn giản, bọn họ chỉ hợp tác vì hợi ích, loại hợp tác này vẫn luôn xây dựng trên cơ sở thực lực ngang hàng, một khi mất đi sự cân đối, gã sẽ biến thành con cừu con rơi vào miệng cọp, nếu kế hoạch của Lân Thiếu Dật thành công, ai có thể đảm bảo tên kia sẽ không qua sông đoạn cầu.
“Đại Đế, ta cho rằng phải rời khỏi nơi này ngay thì tốt hơn.” Một gã tâm phúc nhìn hàng mày của Thông Thiên Đế nhăn lại thật chặt, không ngừng đi tới đi lui, không nhịn được mà đề nghị.
“Đến ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Thông Thiên Đế dừng bước lại, do dự nhìn về phía hắn.
Tâm phúc gật gật đầu, “Đại Đế, tình hình trước mặt quả thực rất bất lợi cho chúng ta, Lân Thiếu Dật là ai, hắn đã có thể thành lập được thế lực như Hắc Tri Chu, tất nhiên phải là hạng người lòng dạ độc ác, một khi thực lực của hắn cao hơn Đại Đế, chắc chắn hắn sẽ không tình nguyện ngồi ngang hàng với ngài.”
Sắc mặt Thông Thiên Đế tối tăm phiền muộn, những gì mà tâm phúc nói chính là suy nghĩ thực sự trong lòng gã.
Ngày ấy, khi liên thủ với Lân Thiếu Dật giết Lăng Tiêu, gã mới biết Lân Thiếu Dật lại đang thay máu cho mình, chỉ bởi vì muốn trở thành người trong truyền thuyết Tứ Linh, loại hành vi này còn điên cuồng hơn kế hoạch lúc trước của gã.
Hơn nữa điều làm Thông Thiên Đế kiêng kị là: kế hoạch của Lân Thiếu Dật đã thành công bảy phần, trong người gã đã có huyết mạch của Kỳ Lân tộc, Yêu Hoàng tộc và Chân Long tộc, chỉ còn thiếu mỗi huyết mạch của Huyền Quy tộc mà thôi, một khi thành công, lúc ấy sẽ không còn ai là đối thủ của gã, vậy thì sự tồn tại của đồng minh hoàn toàn không cần thiết.
Nơi này là đại bản doanh của Hắc Tri Chu, có thánh nữ Tổ Mã đích thân hộ pháp, Thông Thiên Đế muốn đánh lén Lân Thiếu Dật gần như không có khả năng.
Huống chi, đến bây giờ gã vẫn không thể nào xác định Lân Thiếu Dật có phải đang bế quan thay máu hay không, nhưng nếu Lân Thiếu Dật đang cố ý bày ra một cái bẫy thì làm sao đây?
“Đại Đế, không nên do dự nữa, bất kể có phải là cái bẫy Lân Thiếu Dật bày ra hay không, chúng ta cũng không thể ở lại chỗ này nữa, thậm chí thuộc hạ hoài nghi, sở dĩ Lân Thiếu Dật hợp tác với Đại Đế, là vì muốn thôn tính những người dưới tay Đại Đế.” Tâm phúc vội vàng giải thích.
Lo lắng của hắn không phải là vô lý, mấy năm gần đây Hắc Tri Chu đã tổn thất rất nhiều cường giả trong mấy trận chiến, mặc dù Hắc Tri Chu có máu mới tiếp vào để thay thế những người bị tổn thất kia, nhưng cuối cùng đám máu mới này vẫn không thể lên chiến trường ngay, kinh nghiệm chưa đủ sẽ gây ra rất nhiều vấn đề.
“Thôi được rồi.” Cuối cùng Thông Thiên Đế vẫn đồng ý.
Gã đã sớm liệu đến nguy hiểm khi xỉa răng cho cọp, chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh như vậy, lúc ấy gã thật sự không nên đáp ứng Lân Thiếu Dật, càng không nên tới Tây Cảnh.
Tâm phúc nói tiếp: “Đại Đế, nếu như đã quyết định, chúng ta hãy quan sát thêm vài ngày, xác định Lân Thiếu Dật thực sự đang bế quan, thời cơ chín muồi liền rời đi, mặc dù Tổ Mã lợi hại, nhưng nhất định không phải là đối thủ của Đại Đế.”
“Cứ làm như thế!”
Sau khi nói xong câu đó, Thông Thiên Đế không chú ý tới, khi nhìn ra ngoài, ánh mắt tâm phúc rất tối nghĩa, dường như một tia sáng quỷ dị đang lóe lên dưới đáy mắt gã, nhưng chỉ trong giây lát đã biến mất.
Năm ngày sau, tâm phúc thăm dò được Lân Thiếu Dật đang bế quan.
Đại khái là bị huyết mạch của Lăng Tiêu kích thích, Lân Thiếu Dật cảm giác uy hiếp mới quyết định bế quan một thời gian ngắn, nhanh chóng hoàn thành phần kế hoạch còn dang dở.
Thủ vệ trong đại bản doanh của Hắc Tri Chu rất nghiêm ngặt, muốn tới gần đỉnh núi nơi chủ điện là rất khó, vì thế, tâm phúc đành phải thám thính từ những người xung quanh.
Sau khi liên tục xác nhận, bọn hắn mới quyết định lên đường ngay khi thủ vệ thay ca.
Lần này Thông Thiên Đế mang tới không nhiều người lắm, cộng thêm hắn mới chỉ có mười lăm người, bởi vậy sẽ không gây chú ý, hơn nữa trong số mười lăm người này, tu vi thấp nhất cũng đã là Thần cảnh, ôm sự tự tin ấy bỏ đi, mãi tới khi bị cản lại, Thông Thiên Đế vẫn nghĩ không ra, rõ ràng gã đã rất cẩn thận, vì sao vẫn bị phát hiện?
Sắc mặt Thông Thiên Đế rất khó coi mà nhìn nam nhân tuấn mỹ như ngọc phía đối diện, chẳng phải đã nói Lân Thiếu Dật đang bế quan à, vì sao gã lại xuất hiện ở nơi này? Đến cùng thì đã sai sót ở đâu.
“Thông Thiên huynh, ngươi đang chuẩn bị đi đâu thế?” Lân Thiếu Dật tươi cười nhìn Thông Thiên Đế đang khó mà tin nổi, tâm trạng càng sung sướng hơn.
Thông Thiên Đế giận tái mặt, “Đây là cái bẫy ngươi bày ra!”
Lân Thiếu Dật khẽ cười, “Đúng vậy, nếu như ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này, có lẽ ta sẽ không ra tay với ngươi, nhưng nếu ngươi đã không muốn an phận, vậy thì ta đành phải tự thân xuất mã giữ ngươi lại thôi.”
Thông Thiên Đế hừ lạnh một tiếng, sắc mặt càng tệ hơn, gã nói: “Ta thấy ngươi căn bản không có ý định bỏ qua cho ta, ta đoán, thực ra kế hoạch của ngươi đã thành công đúng không, cái gọi là bế quan chẳng qua là thủ đoạn để khiến ta xuất thủ.”
“Ngươi nói không sai.” Đến nước này, Lân Thiếu Dật cũng không có ý định giấu giếm, ngược lại còn tốt bụng tiết lộ cho Thông Thiên Đế biết: “Có điều những gì ngươi nói cũng không phải là toàn bộ chân tướng, kế hoạch của ta vẫn chưa thành công, còn thiếu một bước cuối cùng.”
Trong lòng Thông Thiên Đế dâng lên dự cảm xấu.
Lân Thiếu Dật cười, nụ cười pha lẫn vẻ quỷ dị không hề có ý tốt, “Ngươi cho rằng vì sao ta phải lừa ngươi đến Tây Cảnh, tưởng ta thật sự muốn ngươi giúp à? Ngươi cũng là kẻ nắm quyền, người đời đã nói một núi không thể chứa hai hổ, ta không thể nào giữ sự uy hiếp như ngươi ở bên cạnh được.”
“Đến tột cùng thì ngươi đang có ý đồ gì?”
Thông Thiên Đế xanh mặt, chẳng biết tại sao, Lân Thiếu Dật càng nói như vậy gã càng cảm giác nguy hiểm đang chạy thẳng lên đại não, giống như xung quanh đều ẩn núp những nguy cơ làm gã sởn hết cả gai ốc.
Loại cảm giác này quá bất thường.
Dù gì bản thân gã cũng là cường giả bảy sao, cho dù Lân Thiếu Dật xuống tay với gã, cùng lắm thì cũng chỉ bất phân thắng bại, gã vẫn có thể thoát thân, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng ung dung bình tĩnh của Lân Thiếu Dật, sự tự tin của Thông Thiên Đế đã phai dần, gã cảm giác có gì đó rất bất ổn.
“Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết.” Lân Thiếu Dật toét miệng, nét mặt càng đắc ý hơn, giống như đang mở cái miệng lớn dính máu muốn nuốt chửng Thông Thiên Đế vậy.
Thông Thiên Đế siết chặt nắm đấm, trong lòng càng hận Kỳ Lân tộc, ban đầu là Lăng Tiêu, bây giờ là Lân Thiếu Dật, cả hai kẻ này đều coi gã như khỉ mà đùa giỡn, món nợ này, gã tuyệt đối sẽ không tính toán đơn giản vậy đâu, nếu như bây giờ gã có thể chạy đi, gã nhất định sẽ khiến Lăng Tiêu và Lân Thiếu Dật sống không yên, chết không có chỗ chôn!
Đúng lúc này, Thông Thiên Đế đột nhiên trợn tròn mắt.
Đối diện gã là nụ cười giả tạo và nét mặt đúng như trong dự liệu của Lân Thiếu Dật.
Thông Thiên Đế chậm rãi cúi đầu xuống, một thanh kiếm sắc bén xuyên qua ***g ngực gã, máu tươi chảy tí tách từ mũi kiếm xuống mặt đất, kiếm? Đâm kiếm vào người gã từ phía sau?
Người có thể khiến gã không chút phòng ngự cũng chỉ có tâm phúc của gã, giờ phút này, nghĩ lại tình huống lúc tâm phúc bày mưu tính kế, Thông Thiên Đế đột nhiên phát hiện, hóa ra ngay từ đầu kẻ bị mua chuộc chính là tâm phúc của mình!
“Đại đế, đừng trách ta!” Giọng nói lạnh lùng của tâm phúc truyền tới từ phía sau, “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đạo lý này ngươi là người rõ nhất, người ta muốn đi theo chỉ có thể là cường giả chân chính, mà ngươi, ngay thời khắc ngươi thua Lăng Tiêu đã xác định ngươi là kẻ thất bại!”
“Ha ha!” Lân Thiếu Dật cuồng vọng cười ha hả, dường như tiếng cười bị phóng đại gấp mấy trăm lần, không ngừng vang vọng khắp không gian, nét mặt hơi có vẻ điên cuồng, mãi một lúc lâu sau, Lân Thiếu Dật mới dừng lại, “Thông Thiên huynh, ta sẽ không khách khí nhận lấy cơ thể của ngươi, nếu như thế hoạch của ta có thể thành công, Thiếu Dật nhất định sẽ vô cùng cảm kích những gì mà ngươi mang tới.”
Thông Thiên Đế thổ một búng máu, cơ thể lung la lung lay, chậm rãi ngã xuống, hoàn toàn không cam lòng.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc!
Đương nhiên là gã hiểu đạo lý này chứ, chỉ là gã chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ là kẻ thua, càng không nghĩ tới, một người đứng trên đỉnh chúng sinh lại rơi vào kết cục này, không ngờ nhiều năm bôn ba khắp các bị diện cấp thấp, lại mài mòn lòng cảnh giác của gã, cứ tin tưởng tâm phúc sẽ không đời nào phản bội mình.
Thông Thiên Đế rất không cam tâm, đáng lẽ Chí Tôn giả phải là gã mới đúng!