Thiên hạ đồn là có một vị đan sư cấp sáu của Đao Môn bị thương rất nghiêm trọng, đại khái thì có thể là linh hồn bị thương, nếu không thể trị được, rất có thể Đao Môn sẽ tổn thất một gã đan sư cấp sáu.
Sau khi biết mình bị thương nặng tới mức nào, cơn giận của gã đan sư kia đã lên tới đỉnh điểm, liền đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu Hứa Vân, nếu không phải do Hứa Vân năn nỉ gã đi cùng, sao gã có thể bị thương được.
Đối với việc này, môn chủ Đao Môn rất tức giận, không ý để lời khuyên can của bất cứ ai, lập tức đuổi Hứa Vân ra khỏi Đao Môn.
Nếu như người bị thương là một đan sư cấp bốn hay cấp năm thì chắc phản ứng của họ sẽ không mãnh liệt tới vậy, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một đan sư cấp sáu thượng phẩm, phải biết bây giờ đã có rất ít đan sư cấp sáu tình nguyện gia nhập Đao Môn rồi, cho nên một đan sư cấp sáu thượng phẩm vô cùng quan trọng với Đao Môn.
Còn Hứa Vân bị đuổi khỏi Đao Môn, lần này thì xong hẳn rồi.
Bởi vì không còn thế lực nào dám đắc đội Đao Môn để thu nhận Hứa Vân, mà những người bình thường quan hệ có vẻ tốt lắm cũng nhao nhao tỏ vẻ không thân thiết, hơn nữa còn vì chuyện của Hứa Vân, những người khác của Hứa gia cũng mơ hồ bị xa lánh.
Tình hình này, đại khái chẳng ai mà ngờ được.
Lúc Du Tiểu Mặc nghe nói về việc này, chỉ có thể cảm thán một tiếng tạo hóa trêu ngươi, nếu như Hứa Vân không phải tâm tính bất chính, cuối cùng bị Sài Chính lợi dụng, thì đã không đến nước này rồi, từ sau khi Lăng Tiêu nói cho hắn biết Hứa Vân có tiếp xúc với Sài Chính, hắn đã lập tức đoán được nguyên nhân của chuỗi sự việc này, chỉ có thể trách Hứa Vân tự làm tự chịu, muốn trèo lên cây đại thụ Sài gia kia, cuối cùng hi sinh bản thân mình luôn.
Về phần vì sao tên đan sư cấp sáu kia bị thương, hắn đã biết là ai làm rồi, ngoại trừ Lăng Tiêu có vài biểu hiện kỳ quái ngày đó, tuyệt đối không có người thứ hai.
Nhưng mà, hắn sẽ không thừa nhận trong lòng hắn cũng hơi hơi mừng thầm đâu nhé, chắc sau này cái tên Hứa Vân này sẽ không dám xuất hiện trước mặt hắn nữa rồi, vậy cũng tốt, hắn không muốn nhìn mấy người có dị tâm thế này nữa.
Trong nháy mắt thời gian đã trôi qua một tháng, từ sau khi bái lão đầu kia làm sư phụ, Du Tiểu Mặc không thấy ông ta tìm đến nữa, cũng không biết đã chạy đi nơi nào.
Còn về phần học viện, Ninh Tĩnh đạo sư đã từng gọi hắn tới một lần, nội dung cuộc trò chuyện có liên quan tới lão đầu kia, không biết vì sao nàng lại nghe được tin hắn đã bái lão đầu làm sư phụ, rồi còn dặn hắn phải kiên nhẫn đợi lão đầu tới tìm hắn, về phần thân phận của lão, Ninh Tĩnh đạo sư tạm thời chưa nói cho hắn biết.
Không cần đi học, mỗi ngày Du Tiểu Mặc sẽ ngồi trong phòng chuyên tâm tu luyện, Lăng Tiêu cũng chẳng có hứng thú với hoạt động của khu một, vì vậy cũng ngồi trong phòng với hắn, ngẫu nhiên cũng tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, chỉ là thời gian y tu luyện rất ngắn.
Về phần viên linh đan cấp chín kia, đã bị y ăn hết vào mười ngày trước rồi.
Hôm ấy, Du Tiểu Mặc còn cố ý để thời gian rảnh chỉ ngồi nhìn Lăng Tiêu tu luyện.
Hắn vẫn rất tò mò với mọi chuyện của Lăng Tiêu, bởi vì từ khi họ gặp gỡ cho đến nay, hắn chưa bao giờ thấy Lăng Tiêu tu luyện, cho nên Du Tiểu Mặc cảm thấy cực kỳ buồn bực, sao Lăng Tiêu không tu luyện mà tu vi vẫn tăng lên.
Đáng tiếc là hắn vẫn không tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể cảm giác được tốc độ lưu động của linh khí trong phòng bỗng nhanh hơn.
Mất đi sự hào hứng, Du Tiểu Mặc lại trở về luyện đan.
Hôm nay linh đan của hắn đã rất nổi tiếng ở học khu B rồi, hơn nữa nhờ phúc của Du Tiểu Mặc, một ít tân sinh và lão sinh nhao nhao noi theo cách làm của hắn, cũng bỏ sức rèn luyện cẩn thận hơn, chất lượng linh đan cũng tốt hơn mấy thế lực kia.
Tuy không thể nào tốt hơn linh đan của Du Tiểu Mặc được, nhưng vẫn thỏa mãn nhu cầu của các học sinh.
Đối với họ mà nói, có linh đan như vậy cho dù muốn tiêu thêm một điểm thì bọn họ cũng chịu, bởi vì làm gì có ai muốn đã tốn tiền lại còn mua phải linh đan sử dụng xong còn lưu tai họa ngầm trong người.
Có người vui, đương nhiên cũng có người buồn!
Đối với năm thế lực lớn mà nói, tình hình này tuyệt đối không phải điều bọn họ mong muốn, bởi vì hậu quả trực tiếp của việc này là lượng tiêu thụ mỗi ngày của họ đều giảm bớt thật nhiều, thậm chí còn chẳng bằng một nửa lúc trước.
Mặc dù có vài người rất muốn chạy tới gây sự với Du Tiểu Mặc, nhưng nghe đồn, Du Tiểu Mặc đã bái một vị đan sư có đẳng cấp rất cao trong học viện làm thầy, dù việc này có phải là sự thật hay không, thì tin đồn này cũng đủ để cho họ bỏ đi ý định trong đầu.
Cuối cùng dưới tình huống bất đắc dĩ này, năm thế lực lớn mới phải cải thiện chất lượng linh đan, tranh thủ kéo về số lượng tiêu thụ đang bị xói mòn kia, tuy cũng kéo lại được một hai phần, nhưng hành vi lúc trước của họ quá tồi tệ, làm cho vài tu luyện giả vẫn ưu tiên mua của người khác.
Du Tiểu Mặc coi những chuyện này thành việc giải trí, dù sao cũng không ảnh hưởng tới lượng khách hàng của hắn, ngược lại còn giúp danh tiếng của hắn vang dội hơn kìa, cũng giúp hắn chiêu mộ thêm không ít khách hàng, chỉ là số lượng linh đan hắn luyện ra không thể đáp ứng họ được, cho nên đa số hắn đều giới thiệu họ cho Giang Tiểu Phong và Bách Lý Tiểu Ngư.
Từ khi hắn giúp Giang Tiểu Phong nối vào đường dây tiêu thụ linh thảo của Đường Ngọc Lân, người kia cũng cố gắng cực kỳ, tuy mỗi ngày không luyện được nhiều linh đan cho lắm, nhưng với cố gắng không ngừng, rốt cục thì Giang Tiểu Phong cũng thuê được một gian phòng đơn.
Còn có Liễu Nhạc, nếu không phải Vinh Hiên nói cho hắn thì Du Tiểu Mặc cũng không ngờ tiểu tử này đã gia nhập vào Viêm bang, cứ cách một đoạn thời gian ngắn sẽ đi cùng Viêm bang vào thâm sơn để săn bắn, mỗi lần đều dốc sức liều mạng vô cùng, hiện tại tu vi của Liễu Nhạc đã là Nhật cảnh bốn sao rồi, tốc độ phát triển cũng không chậm.
Thời gian nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn lắm.
Du Tiểu Mặc nhìn tấm thẻ đen trong tay, trong một tháng này, hắn dần dần bán cho Vinh Hiên mấy chục viên linh đan thượng phẩm, mỗi viên đều có giá cao tới hai mươi điểm, đến bây giờ, số điểm trong thẻ của hắn đã hơn ba ngàn điểm rồi.
Cũng chỉ cần hơn ngàn điểm nữa là tích đủ năm ngàn điểm, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian nữa, Du Tiểu Mặc tự tin mình có thể đổi được một tấm thẻ tím, nhưng hắn không đợi được đến lúc đó, mà đổi một tấm thẻ tím còn phải nộp thêm tiền phí là năm trăm điểm, quá xa vời, hơn nữa mấy ngày nay hắn vẫn luôn mong chờ sở hữu một cuốn kỹ pháp linh hồn, liền bỏ qua ý định này, bây giờ số điểm trong thẻ của hắn chắc cũng đủ một bản kỹ pháp cao cấp rồi.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức cất thẻ đi.
Hôm qua mới bán hết linh đan, hôm nay hắn cũng không có ý định luyện đan nữa, cũng đúng lúc tới Kỹ Pháp Các xem thế nào.
Lăng Tiêu thấy hắn xuống, nghĩ đến khí tức xao động của người này mấy hôm nay, liền đoán được hắn muốn đi đâu rồi, đứng dậy nói thẳng: “Ta đưa em đi, cũng nhìn luôn học viện Đạo Tâm sựu tầm được cái gì.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đi ra ngoài cùng Lăng Tiêu, để đám Xà Cầu lại giữ nhà.
Học viện Đạo Tâm có ba bảo vật, món đầu tiên chính là thâm sơn, nổi danh vì nhiều linh thảo và yêu thú, món thứ hai là kí túc xá của họ, cũng nổi tiếng vì nhiều linh khí xung túc, mà món thứ ba chính là nơi Du Tiểu Mặc sắp đi tới… Công Pháp Các và Kỹ Pháp Các.
Du Tiểu Mặc thăm dò được, Công Pháp Các và Kỹ Pháp Các là nơi tương thông duy nhất giữa học khu A và B, tuy không nằm cùng một vị trí, nhưng nhờ vào phương pháp đặc biệt nào đó, khiến cho học sinh ở hai học khu đều có thể tiến vào trong các dù không đứng ở cùng một khu vực.
Học viện Đạo Tâm có năm vị trưởng lão nổi tiếng, theo thứ tự là Ngũ trưởng lão đến Đại trưởng lão, thực lực của năm vị trưởng lão đều thâm sâu khó lường, hơn nữa hành tung xuất quỷ nhập thần, rất ít xuất hiện ở học khu B, nhưng có một vị trưởng lão khá dễ gặp, đó chính là Ngũ trưởng lão chuyên thủ hộ hai tòa các.
Thông qua truyền tống trận, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng được truyền tống vào khoảng sân bên ngoài hai hòa tác.
Hai người đi xuyên qua một lối đi dài khoảng hai trăm mét, trừ họ ra thì còn có vài người lạ mặt, Du Tiểu Mặc dựa vào sóng năng lượng trên người họ thì tu vi của họ đều hơn hẳn những học sinh ở học khu B, có thể đoán được những người này là học khu A rồi.
Ở lối vào Tây Các, Du Tiểu Mặc liền được nhìn thấy vị ngũ trưởng lão kia.
Ngũ trưởng lão tên là Đông Lâm, lão có một đặc điểm rất rõ ràng đó là một đầu râu tóc đen nhánh tới mức tỏa sáng, chỉ nhìn qua một lần thì tuyệt đối không thể quên nổi, bất kể ai muốn đi vào hai tòa các đều phải nhận được một tấm lệnh bài thông hành từ tay lão.
Bởi vì bên ngoài mỗi tòa các đều được một loại như lồng năng lượng bao phủ, trừ khi dùng lệnh bài làm bằng lam ngọc mở cái lồng năng lượng kia ra, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào, hơn nữa nếu bị phát hiện, hậu quả nghiêm trọng nhất chính là lập tức trục xuất ra khỏi học viện.
Đi đến trước mặt Ngũ trưởng lão, Du Tiểu Mặc liền tự giác kéo Lăng Tiêu đứng xếp hàng.
Cũng may mà không nhiều người lắm, chỉ trong chốc lát đã tới lượt họ, Du Tiểu Mặc lấy ra thẻ đen của mình và thẻ tím của Lăng Tiêu đưa cho vị Ngũ trưởng lão này.
Nhận hai tấm thẻ, Ngũ trưởng lão lập tức cảm được cấp bậc của họ, cũng bởi vì cấp bậc của hắn quá thấp nên mí mắt vốn đang rũ xuống bỗng nhúc nhích, đến từ học khu B nhưng lại có một tấm thẻ tím, năng lực này đúng là không thấp, nhưng lão cũng không nói gì thêm, chỉ thu nhận tin tức trên hai tấm thẻ, sau đó lại đưa hai tấm lệnh bài lam ngọc cho hắn.
“Đa tạ Ngũ trưởng lão!” Sau khi nhận lại đồ, Du Tiểu Mặc mừng rỡ nói một tiếng cám ơn, rồi kéo Lăng Tiêu cùng đi vào bên trong các.
Ngũ trưởng lão thờ ơ liếc nhìn bóng lưng của họ, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu, lông mày hơi nhíu lại, người học sinh này mang đến cho lão một cảm giác hơi kì lạ.
Đến trước Kỹ Pháp Các, Du Tiểu Mặc đưa một tấm lệnh bài cho Lăng Tiêu, sau đó học theo những người khác đặt lệnh bài lam ngọc vào trong một cái lỗ khảm trên vách tường, bên trong lỗ khảm có một màng năng lượng mỏng nhàn nhạt, chỉ là sau khi hắn đặt lệnh bài vào, tấm màng năng lượng kia sẽ biến mất, sau đó cái lồng năng lượng bên ngoài hai tòa các cũng im lặng tách ra một khoảng đủ cho một người bước qua, thời gian mở ra chỉ có thể duy trì ba giây.
Hai người vừa tiến vào bên trong lồng năng lượng, lập tức có một loại mùi mục nát xông vào mũi…