Du Tiểu Mặc là danh nhân vinh quang tột đỉnh thời gian gần đây, mà Sài Tuấn là tam thiếu của Sài gia, ân oán trong lúc tuyển sinh của hai người cũng được đồn khắp nơi, nhưng ai mà ngờ được, hai người lại bất thình lình quyết đấu như thế, nếu đã lên tới trên đài thi đấu, vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Trong chốc lát, những người thăm dò được họ thi đấu ở đâu đều nhao nhao chạy tới.
Chuyện này không chỉ truyền khắp khu hai, mà ngay cả khu một và các đạo sư đều nghe nói.
Vốn cái loại chuyện như quyết đấu này thì ngày nào chẳng có, đặc biệt là giữa đan sư trung cấp và đan sư cấp thấp, thường thì không có gì đáng xem, nhưng ai bảo Du Tiểu Mặc lại trở thành đối tượng toàn học viện chú ý chứ, chỉ cần nghe thấy một người trong đó là Du Tiểu Mặc, tất cả đều rối rít chạy tới.
Không đến nửa cạnh giờ, bên ngoài sân khi đấu đã đông nghịt, người người tấp nập, vô cùng hoảng hốt.
Du Tiểu Mặc căn bản không ngờ việc hắn và Sài Tuấn quyết đấu lại dẫn tới nhiều người như vậy, kết quả đến lúc hắn thấy cái đám đông vây quanh lúc này, hai mắt trợn tròn.
Không đợi hắn đi lên đài thi đấu, Bách Lý Tiểu Ngư vốn còn đang cau mày như thể có gì đó phải suy nghĩ dữ lắm, đột nhiên “A” một tiếng rồi giữ chặt cánh tay Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc buồn bực quay đầu lại, thiếu chút nữa là bị hắn kéo xuống khỏi bậc thang rồi, “Làm sao thế?”
Bách Lý Tiểu Ngư kích động, mãi một lúc lâu mà cũng không nói nổi một câu đầy đủ, tới thời điểm Du Tiểu Mặc sắp không chịu nổi định gõ đầu hắn, tên này mới thở gấp, nói thẳng: “Ta biết vì sao Sài Tuấn dám chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi rồi.”
“Vì sao?” Chẳng lẽ còn có ẩn tình trong việc này hả?
“Sài Tuấn có một con yêu thú khế ước cấp bảy, hơn nữa Sài gia cũng có được kỹ pháp tu luyện linh hồn, cho nên hắn mới dám ứng chiến.” Bách Lý Tiểu Ngư vội vàng nói, bởi vì Sài Tuấn không thường gọi yêu thú của mình ra, cộng với nóng giận nhất thời, cho nên đến giờ Bách Lý Tiểu Ngư mới nhớ ra.
Đan sư có lực công kích thường là đan sư cao cấp, cho nên chỉ khi đan sư lên tới cấp bảy, sức mạnh linh hồn được trải qua quá trình lột xác, biến thành một thứ có tính công kích, bởi vậy cũng không cần tu luyện linh hồn kỹ pháp nhưng vẫn có khả năng công kích, tuy rằng kỹ pháp rất quan trọng với mỗi đan sư.
Mà đan sư từ cấp bảy trở xuống, sức mạnh linh hồn còn chưa được lột xác, cho nên không hề có chút lực công kích nào, lúc này kỹ pháp cũng lộ ra tầm quan trọng của nó, bởi vì kỹ pháp là thông qua một phương thức đặc biệt, giúp sức mạnh linh hồn có được lực công kích.
Tuy Sài gia không bằng tam đại gia tộc còn lại, cũng không sánh nổi với học viện Đạo Tâm, nhưng vẫn có thể lấy ra được một quyển kỹ pháp, Sài Tuấn không phải là đệ tử bàng chi, gã là con thứ ba của gia chủ Sài gia, cho nên có đầy đủ tư cách để tu luyện kỹ pháp.
Về phần yêu thú khế ước, với địa vị của Sài gia, nếu Sài Tuấn có một con cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ, nhưng chính như Bách Lý Tiểu Ngư đã nói, sở dĩ gã đáp ứng dứt khoát như vậy, cũng bởi gì gã có niềm tin.
Việc Sài Tuấn có yêu thú khế ước cũng không làm Du Tiểu Mặc bất ngờ, hắn chỉ tò mò, cái gọi là kỹ pháp rốt cuộc là như thế nào, có lẽ nhân cơ hội này mở mang kiến thức cũng được.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc càng thêm kiên định không thể lùi bước, thù của Liễu Nhạc hắn còn chưa báo được cơ mà, huống chi hắn đã sớm khó chịu với Sài Tuấn lắm rồi, nếu không quý trọng cơ hội này, chính hắn mới là người phải hối hận!
“Du Tiểu Mặc, lần này tự ngươi đưa mình tới cửa, ta nhất định sẽ ‘Chăm sóc’ ngươi thật tốt.”
Lúc đi qua Du Tiểu Mặc, Sài Tuấn đột nhiên ngừng lại, khẽ cười lạnh rồi nói với hắn, thiên tài siêu cấp thì sao, không có yêu thú khế ước, cũng không tu luyện kỹ pháp thì ở trước mặt gã chỉ là một kẻ bất lực mà gã có thể tùy ý chà đạp.
Bách Lý Tiểu Ngư bực bội nhìn chằm chằm vào Sài Tuấn, “Sài Tuấn, nếu ngươi làm dám Tiểu Mặc bị thương, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Sài Tuấn cười lạnh: “Bách Lý Tiểu Ngư, ngươi đừng có nhầm, là tự hắn tìm tới cửa, huống chi đã lên đài thi đấu rồi thì đao kiếm vốn không có mắt, nếu bị thương cũng là do hắn không có bản lãnh.” Dứt lời gã liền đi thẳng vào sân.
Bách Lý Tiểu Ngư thở hồng hộc bực bội.
Du Tiểu Mặc vỗ vỗ vai hắn trấn an. “Tiểu Ngư, ngươi yên tâm đi, ta không sao.”
“Thế nhưng mà hắn…” Bách Lý Tiểu Ngư vẫn không yên lòng.
“Ta nói không sao thì sẽ không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ làm như lúc trước đã nói, đánh cho Sài Tuấn thành đầu heo luôn, ngươi cứ chờ đi.” Khách quan mà nói, Du Tiểu Mặc không hề lo lắng.
Bách Lý Tiểu Ngư nhìn hắn nghi ngờ, “Sao ngươi chắc chắn như vậy?”
Du Tiểu Mặc tiến đến bên tai hắn khẽ nói: “Bởi vì ta cũng có yêu thú khế ước.”
“A?” Bách Lý Tiểu Ngư thốt lên một tiếng, hai mắt mở to, vội vàng kéo Du Tiểu Mặc tới, “Ngươi nói thật chứ? Không lừa ta?”
“Lừa ngươi làm gì, cũng có ăn được đâu, hơn nữa ta cũng không chỉ có một con yêu thú!” Dù sao sau này đội bóng của hắn cũng lộ diện trước mặt mọi người, nói cho Bách Lý Tiểu Ngư biết cũng chẳng sao.
“Được, vậy ngươi phải giúp ta đánh cho hắn nhừ đòn đó.” Bách Lý Tiểu Ngư hưng phấn nắm chặt nắm đấm.
“Nhất định rồi!” Du Tiểu Mặc trịnh trọng cam kết.
“Có trò hay để xem rồi, Sài gia tam thiếu giao đấu với siêu cấp hắc mã Du Tiểu Mặc, đến cùng thì ai là người thắng, thật là chờ mong!”
“Sài gia tam thiếu có vẻ là cấp bốn trung phẩm, mà hình như Du Tiểu Mặc là cấp bốn thượng phẩm đỉnh phong, ai thua ai thắng không phải vừa nhìn đã hiểu ngay hả?”
“Các ngươi không hiểu gì rồi, nếu Sài gia tam thiếu không có át chủ bài, sao lại dám ứng chiến với Du Tiểu Mặc?”
Bốn phía vang lên các loại tiếng bàn tán xôn xao, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng bước lên đài, sau đó đứng trước mặt Sài Tuấn, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu trước mặt nhiều người như vậy, tuy thân thể hơi gầy một chút, khiến cho người ta có cảm giác hắn rất yếu, nhưng cũng không cản nổi ấn tượng của mọi người với hắn.
“Du Tiểu Mặc, ta cứ tưởng ngươi không dám lên.”
Thấy Du Tiểu Mặc bước tới, Sài Tuấn sớm đứng đó đợi hắn đã nộ ra một nụ cười khinh miệt.
Du Tiểu Mặc sờ mũi: “Ngươi nghĩ nhiều quá.”
Câu trả lời vừa hời hợt lại mang theo ý nghiêm túc, giống như Sài Tuấn thật sự nghĩ nhiều vậy đó, việc này lập tức khiến một số người vây xem cảm thấy buồn cười, Du Tiểu Mặc này cũng thật là thú vị.
Sài Tuấn hất tay áo lên, cười lạnh: “Ai nghĩ nhiều còn chưa chắc, ta cũng muốn xem xem, đợi lát nữa ngươi có nói được gì không.”
Thời gian sắp tới, một lão giả đi lên từ phía dưới đài lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt tràn đầy kính trọng và chút kinh ngạc, bởi vì thường xuyên có người quyết đấu, cho nên mỗi đài thi đấu đều có một trưởng lão phụ trách làm trọng tài, mà người phụ trách đài thi đấu Du Tiểu Mặc đang đứng là một trưởng lão họ Lưu.
Nhưng vì mỗi ngày có quá nhiều người khiêu chiến, mà Lưu trưởng lão thì không thể đứng ở đây làm trọng tài mãi được, cho nên thường xuyên phái người khác tới làm thay, bởi vậy mọi người mới kinh ngạc khi lần này lão đích thân ra mặt.
“Quy tắc của đài thi đấu chắc mọi người đã biết, nhưng có lẽ một vài tân sinh chưa biết, cho nên ta sẽ nói lại một lần, nếu đã lên đài quyết đấu có nghĩa là hai bên tự nguyện, không hạn chế bất cứ phương pháp nào, chỉ cần không đánh chết đối phương là được, bây giờ ta tuyên bố, bắt đầu!” Lưu trưởng lão biết rõ tất cả mọi người đều chờ mong trận đấu này, cho nên ra lệnh rất thẳng thắn.
Nói xong lão liền bước xuống khỏi đài, để lại Du Tiểu Mặc và Sài Tuấn.
Sài Tuấn đã đợi thời khắc này lâu rồi, ánh mắt ý và khinh miệt nhìn Du Tiểu Mặc, âm trầm nói: “Du Tiểu Mặc, ngươi cứ đợi bị phế đi.”
Tuy bình thường Sài Tuấn rất giống một kẻ không có đầu óc, nhưng thân là người của Sài gia, từ nhỏ lại được giáo dục đủ các thủ đoạn ác độc, với tiềm lực của Du Tiểu Mặc, tương lai đương nhiên sẽ trở thành một người đứng ở vị trí còn cao hơn cả Đằng Tử Tâm, kẻ địch như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu đã kết thù, vậy gã phải mượn cơ hội này phế bỏ Du Tiểu Mặc.
Không thể trách gã ngoan độc, vốn gã đã không có ý định đối địch với Du Tiểu Mặc rồi, hết lần này tới lần khác tự hắn lại gây sự, vậy thì cũng đừng trách gã.
Sài Tuấn đã không đợi nổi, gã ngửa đầu cười lớn: “Xuất hiện đi, yêu thú khế ước của ta Thông Tí vượn.”
Sài Tuấn vừa dứt lời, một con yêu thú nhỏ xíu nhảy ra khỏi cổ áo gã, còn chưa đợi mọi người kịp nheo mắt nhìn, yêu thú đã bắt đầu phóng to lên, vốn chỉ cao có mấy tấc, bây giờ cứ như một ngọn núi khổng lồ mọc lên từ đất bằng, chậm rãi to ra, cuối cùng biến thành một con Thông Tí vượn cao mười mấy mét.
Thông Tí vượn nhìn khá giống con vượn, nhưng cường tráng hơn vượn bình thường rất nhiều, bộ lông toàn thân cũng rất dài, con Thông Tí vượn trước mắt này có vẻ như chưa trưởng thành, thực lực khoảng cấp bảy ba sao, giống như Bách Lý Tiểu Ngư đã nói.
Mặc dù biết át chủ bài của Sài Tuấn sẽ không kém, nhưng con Thông Tí vượn này vừa xuất hiện vẫn làm không ít người kinh hô, tuy nó chỉ có cấp bảy, nhưng bản thân nó là một yêu thú cấp cao, sớm muộn gì cũng đột phá, với thân phận của Sài Tuấn thì khế ước một yêu thú cấp cao là chuyện bình thường.
“Du Tiểu Mặc, ta xem lần này còn ai cứu được ngươi nữa.” Thông Tí vượn vừa xuất hiện, mọi lo lắng của Sài Tuấn cũng tiêu tan.
Du Tiểu Mặc buông tay: “Tại sao ta phải đợi người khác tới cứu ta, nói tiếp, sao ngươi có thể khẳng định không phải là ngươi gọi người khác tới cứu.”
Sài Tuấn chỉ nghĩ hắn đang mạnh miệng, vốn còn định nói chuyện, lại nghe được giọng nói của Du Tiểu Mặc hờ hững vang lên.
“Tiểu Hắc, đi ra để vị Sài gia tam thiếu này nhìn một cái, cho hắn biết chúng ta cũng không phải chỉ ngồi không.”