Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Tri Chu là một thế lực ngầm, rất ít người biết rõ tổng bộ của họ ở nơi nào, ba người nghe ngóng, nhưng nhiều người đều chỉ biết Hắc Tri Chu muốn tổ chức đại hội đấu giá lớn nhất từ trước tới nay, nhưng hoàn toàn không có tin tức xác thực.



Ba người trở về không cần phải lén lút, rất ít người biết rõ hình dạng thật của nọ, hơn nữa ai mà ngờ trong tình hình này, bên cạnh bọn họ còn có thêm một người nữa chứ.



Đến thành Trung Tâm, ba người tới cứ điểm của Thương Minh.



Quản lý cứ điểm là tứ đồ đệ của Phó Thương Khung – Diệp Nông, Diệp Nông biết rõ giao dịch giữa Du Tiểu Mặc và sư phụ của mình, lần trước cũng là hắn tiếp đãi Du Tiểu Mặc, có điều vẫn hơi kinh ngạc với sự ghé thăm của họ,



Du Tiểu Mặc dựa theo lời Lăng Tiêu căn dặn, khắc những lời cần nói vào ngọc giản, kể cả tin tức và điều kiện để có được Luân Hồi đan, sau đó nhờ Diệp Nông nhanh chóng đưa tới tận tay Phó Thương Khung.



Diệp Nông trịnh trọng đáp ứng, hơn nữa còn nói trong vòng ba ngày nữa sẽ hồi phục lại, bảo họ ba ngày sau lại tới đây để lấy ngọc giản.



Về sau bọn họ lại tới tửu lâu Song Ngư.



Tình hình trên đường vẫn như trước khi họ rời khỏi, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những chuyện xảy ra gần đây, chỉ là thêm mấy đề tài để bàn tán.



Du Tiểu Mặc không tin tưởng Vũ Thành trăm phần trăm, cho nên không báo cho hắn biết tin tức họ đã trở về, lúc bọn hắn tìm tới cửa, cũng nói rõ mình chính là Du Tiểu Mặc, Vũ Thành trợn tròn cả mắt.



Sau khi kinh ngạc qua đi, Vũ Thành vội vàng nhờ hai trưởng lão ra ngoài canh chừng giúp, còn dặn họ đừng để bất cứ ai vào, kể cả cha của hắn Vũ Chính.



Tuy tình thế Trung Thiên bây giờ có vẻ sóng êm gió lặng, nhưng gia tộc Xích Huyết sẽ không bỏ qua như vậy, Du Chấn Thiên đã cài rất nhiều người ở Trung Thiên, một khi phát hiện ra hành tung của bọn hắn là lập tức báo cáo, đến lúc ấy thứ bọn hắn gặp phải sẽ là sự truy sát từ tinh anh của gia tộc Xích Huyết.



“Du huynh đệ, các ngươi lại đổi sang khuôn mặt khác rồi hả?”



Vũ Thành nhìn Du Tiểu Mặc từ trên xuống dưới, cảm giác hắn và trước kia hoàn toàn khác nhau.



Khuôn mặt trước kia rất bình thường, dù ném trong đám người chắc cũng chỉ có thể dựa vào chút mị lực từ nhân cách để phát hiện ra, gương mặt bây giờ dễ nhìn hơn nhiều lắm, hơn nữa cũng không có cảm giác kì cục, còn có Lăng Tiêu nữa, hắn chỉ dám liếc trộm, nhan sắc chói mắt đến nỗi hắn không dám nhìn lau.



“Không có, đây mới là khuôn mặt thực sự của ta.”



Du Tiểu Mặc đã hạ quyết tâm rồi, từ nay về sau sẽ dùng khuôn mặt thật để hành tẩu, cho nên thừa nhận rất thoải mái.



Vũ Thành gật gật đầu, chợt lấy ra một cái túi trữ vật, bên trong là số linh thảo hắn đã thu thập được trong mấy ngày này, bởi vì thời gian hạn chế, cho nên không mua được nhiều lắm.



Mỗi cây linh thảo đều được đựng trong một hộp ngọc, linh thảo thành thục nhiều hơn cây non, tuy chất lượng chỉ là hạ phẩm và trung phẩm, nhưng thế này là tốt rồi.



Vì mua số linh thảo này, Vũ Thành bỏ ra một số linh tinh rất lớn, thực ra sau đó đã có chút hối hận.



Chuyện Hắc Tri Chu tổ chức đại hội đấu giá mãi sau này mới truyền tới, kể cả điều kiện chỉ lấy linh tinh nữa, tửu lâu Song Ngư cũng nằm trong hàng ngũ được mời.



Cũng may mà hắn không mua bán hoàn toàn bằng linh tinh, có một số thứ vẫn được lấy vật đổi vật.



Trước kia Du Tiểu Mặc không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ Vũ Thành lại mang tới cho hắn sự kinh hỉ lớn đến nhường này, bây giờ hắn thiếu nhất chính là linh thảo đỉnh cấp thành thục.



Hai mươi ba cây linh thảo thì có một phần ba là linh thảo thành thục, còn dư lại đều là cây non, hạt giống cũng không nhiều lắm, dù sao Trung Thiên khác với Tây Cảnh, thị trường hạt giống và cây non còn thấp hơn, Vũ Thành phải tìm mãi mới được.



Du Tiểu Mặc tính toán một chút, nhiều linh thảo như vậy chắc tốn kém lắm, nhưng trên người hắn không còn nhiều linh đan, trước khi đến hắn đã quên béng chuyện này.



“Thế này… Không biết ngươi có nhận linh tinh không? Trên người ta không có nhiều linh đan lắm, chỉ sợ là tạm thời không thể đủ.” Du Tiểu Mặc do dự hỏi.



Vũ Thành ngẩn ngơ, thấy hắn không nói gì, Du Tiểu Mặc còn tưởng hắn không nhận linh tinh: “Hay là vậy, ta để số linh thảo này ở chỗ ngươi trước…”



“Không không không… Không cần, linh tinh là được rồi.”



Vũ Thành vội vã cắt đứt lời hắn nói, mặc dù tửu lâu Song Ngư có mở sòng bạc, nhưng của cải không thể nhiều bằng Thương Minh và gia tộc Xích Huyết, toàn bộ tài sản cũng chỉ khoảng năm đến sáu trăm triệu, con số này không cố định. Bởi vì bọn họ có nguồn tin tức đặc biệt, biết rõ Hắc Tri Chu muốn đấu giá những gì, còn vừa ý một món trong số đó, bây giờ cha hắn đang nghĩ cách gom góp linh tinh.



Trên thực tế, số linh thảo này hắn mua là dựa vào thanh danh của tửu lâu Song Ngư, không những được hưởng chiết khấu từ Thiên khu và Địa khu, mà bảo bối bán ra còn cao hơn giá thị trường một chút.



Du Tiểu Mặc mơ hồ đoán được việc này có thể liên quan tới đấu giá hội của Hắc Tri Chu, không bất ngờ, “Được rồi, vậy ngươi tính đi, xem nhũng thứ này cần bao nhiêu linh tinh.”



Lúc trước Vũ Thành đã tính qua.



Bởi vì coi như là lấy vật đổi vật, cũng phải dùng linh tinh để định giá.



Tổng cộng là một trăm ba mươi mốt triệu năm trăm ngàn linh tinh, ta bỏ số lẻ, coi như của các ngươi là một trăm ba mươi triệu linh tinh.



Đây cũng là số linh tinh lớn nhất qua tay hắn, tuy Vũ Thành có chút nghi ngờ liệu Du Tiểu Mặc có thể lấy ra nhiều linh tinh như vậy hay không, hơn nữa còn ngay trước đại hội đấu giá, phải biết cường giả trên Thập Thần Bảng cũng nằm trong danh sách mời.



Trước khi Du Tiểu Mặc không biết vị cha hờ của mình là người giàu có nhất đại lục Thông Thiên, đúng là hắn không lấy ra nổi, nhưng sau ghi gom hết chỗ tiền của Du Quân Kỳ vào túi mình, hắn sẽ nói một trăm ba mươi triệu linh tinh chỉ là chút lòng thành.



Du Tiểu Mặc phải dùng hai túi trữ vật mới để hết một ngần ấy linh tinh, dùng sức mạnh linh hồn đếm linh tinh chỉ mất có mười mấy giây.



Sau đó hắn đưa túi trữ vật cho Vũ Thành, “Ngươi xem lại đi.”



Vũ Thành ngơ ngác đếm xong hai túi linh tinh, vậy mà thanh toán hết trong một lần, thời điểm hắn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, ánh mắt như đang nhìn một quả trứng màu vàng.



“Về sau còn cần ta để ý giúp ngươi không?”



Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ liền gật đầu, có điều hắn không nhờ Vũ Thành mua hết những linh thảo đỉnh cấp đã gặp, hắn nghĩ tới linh thảo mà những đơn thuốc đỉnh cấp kia cần, lúc này viết ra một danh sách khác, đưa cho hắn: “Vậy nhờ ngươi lưu ý những linh thảo có trong danh sách này, ta sẽ thu mua theo giá thị trường.”



Theo giá Vũ Thành mới báo, Du Tiểu Mặc liền đoán được Vũ Thành mua số linh thảo này với giá thấp hơn giá thị trường, cho nên câu này của Du Tiểu Mặc tương đương với việc trả tiền công cho Vũ Thành, hắn có thể thu mua thấp hơn giá thị trường bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của hắn.



Vũ Thành cũng hiểu ý của Du Tiểu Mặc, lập tức cam đoan nhất định sẽ giúp hắn tìm những linh thảo này.



Lúc này, Vũ Thành vẫn chưa biết linh thảo Du Tiểu Mặc liệt kê đều rất khó tìm, bởi vì đa số là linh thảo có cấp bậc khá cao.



Tiễn họ đi, Vũ Thành lập tức chạy đi tìm cha mình.



Bên kia, Du Tiểu Mặc quyết định quay về Tiêu Dao Viện xem sao, về thăm học viện chẳng có mấy duyên phận với hắn, có thể ở trong Tiêu Dao Viện nữa hay không, hắn cũng không chắc.



“Con trai à, con mà về Tiêu Dao Viện, Du Chấn Thiên sẽ biết ngay.”



Du Quân Kỳ hiểu rất rõ về tính chất của Tiêu Dao Viện, bên ngoài là bồi dưỡng các loại nhân tài, trên thực tế là phục vụ cho Thông Thiên điện, cứ một trăm năm, Thông Thiên Điện sẽ lựa ra một đám nhân tài ưu tú để đưa vào điện, không ai biết họ sẽ làm gì, hệ số nguy hiểm khá cao, cho nên ông không hi vọng con trai bảo bối của mình sẽ quay lại đó.



“Dù sao lão cũng sẽ biết, không sớm thì muộn, đúng không?” Du Tiểu Mặc nói xong liền nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn cảm thấy Du Chấn Thiên không có khả năng vừa biết hắn quay về Tiêu Dao Viện đã lập tức tìm tới.



Lăng Tiêu cân nhắc: “Gia tộc Xích Huyết chỉ có một cường giả Thánh cảnh là Du Chấn Thiên, lão còn là gia chủ, không thể nào vì một tộc nhân mà đích thân truy bắt, nếu không người khác sẽ nghi ngờ lão có mưu đồ gì đó, cho nên tạm thời vẫn an toàn.”



Du Quân Kỳ biết rõ con trai rất nghe lời Lăng Tiêu, ông có nói thêm cũng chẳng thể thay đổi ý kiến của hắn, mặc dù có chút mất hứng, nhưng lời Lăng Tiêu nói không sai.



Sau khi quyết định quay về Tiêu Dao Viện, bọn hắn lập tức lên đường.



Thân phận của Du Quân Kỳ hơi bất thường, hơn nữa ít người từng gặp ông ta, cho nên Du Tiểu Mặc bảo Du Quân Kỳ ở trong tửu lâu đợi bọn hắn, lạ mặt cũng có tác dụng của lạ mặt.



Tòa kiến trúc quen thuộc đang ở trước mắt.



Du Tiểu Mặc đi tới vài bước đột nhiên đứng sững lại.



Lăng Tiêu đi tới bên cạnh hắn, nhướn mày, “Gần hương tình mà e sợ.”



Du Tiểu Mặc nói: “… Tiêu Dao Viện còn chẳng được coi là nơi dừng chân, ‘hương’ cái gì mà hương!”



“Thế sao em không đi tiếp?”



“Em đang vận khí! Anh nghĩ mà xem, bây giờ em nổi tiếng như vậy, đợi lát nữa em vào nhất định sẽ có nhiều người dùng ánh mắt sùng bái để nhìn em, em sợ áp lực quá nhiều, cho nên phải chuẩn bị trước một chút.”



“Em suy nghĩ nhiều quá.”



“Anh cấm em hả.”



Lăng Tiêu không nói gì nữa, lúc đi vào, bọn hắn báo tên của mình, quả nhiên đúng y suy đoán của Du Tiểu Mặc, những người nhìn họ đều mang vẻ mặt sùng bái, nhưng mấy người này không nhìn Du Tiểu Mặc, mà là Lăng Tiêu, ngẫu nhiên mới ném cho Du Tiểu Mặc mấy ánh mắt đồng tình.



“Thấy chưa, ta đã bảo là em suy nghĩ nhiều quá.” Thời điểm sắp bước vào Cự Vô Phách, Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại xát một nắm muối trên vết thương của Du Tiểu Mặc.



Đánh trúng hồng tâm, Du Tiểu Mặc thổ huyết bỏ mình.



Lăng Tiêu thắng cuộc, tặng thêm một trăm điểm kinh nghiệm, nhẹ nhõm vượt qua thử thách.



Chưa đợi bọn hắn đi vào Cự Vô Phách, đột nhiên có mấy người chạy tới từ phía cửa lớn, đúng là đám Kiều Vô Tinh, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu bước vào cửa Tiêu Dao Viện đến giờ vẫn chưa tới mười phút, vậy mà họ đã nhận được tin tức rồi, tốc độ nhanh quá cơ.



“Đâu rồi đâu rồi, không phải nói hai người trở về rồi sao?”



Thiên Tâm đẩy đám người qua, nhìn tất cả những người đứng ở cửa, không phát hiện bóng dáng của Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc sờ sờ lên mặt.



Thiên Tâm đột nhiên nhìn lướt qua hắn, thu ánh mắt lại, tiếp tục tìm người, “Đến cùng thì người đi đâu rồi?”



Kiều Vô Tinh dở khóc sở cười nhìn cô nàng, chuyển đầu Thiên Tâm tới hướng mới nhìn, cách đó không xa chính là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, xung quanh gần như không có ai, rõ ràng đến thế kia mà.



“Du huynh đệ, cuối cùng thì các ngươi cũng về rồi.” Nhan Huy mang vẻ mặt mừng rỡ chạy tới trước mặt họ, “Khoảng thời gian này có quá nhiều sự việc phát sinh, gia tộc Xích Huyết đang truy nã các ngươi, sao các ngươi không trốn đi, nếu để họ biết, nhất định sẽ tới bắt các ngươi đó.”



Đại thúc cũng đi tới, cười ấm áp: “Hoan nghênh các ngươi trở về!”



Thiên Tâm rất bất mãn vì lời chào hỏi đầu tiên đã bị Nhan Huy cướp mất, vội vàng chạy tới đẩy Nhan Huy ra, bắn như súng liên thanh: “Du Tiểu Hắc, à không đúng, bây giờ phải gọi là Du Tiểu Mặc, ngươi làm cho chúng ta chấn động quá đó nha, không ngờ ngươi lại là người của gia tộc Xích Huyết, chiến tích và những thứ liên quan đến ngươi thật quá chói lọi, quá phong phú, quá kích thích, ta cũng rất hâm mộ, hay là về sau cho ta đi cùng được…”



Kiều Vô Tinh lập tức che miệng Thiên Tâm lại, bất đắc dĩ nói với Du Tiểu Mặc: “Xin lỗi nha, mấy nay đầu óc con bé có chút vấn đề, các ngươi đừng để ý.”



Du Tiểu Mặc lập tức gật gật đầu, hắn biết mà, chắc chắn Thiên Tâm mới ngã đập đầu ở đâu đó rồi.



Thiên Tâm hậm hực trợn mắt, đầu các ngươi mới có vấn đề!



Kiều Vô Tinh dẫn bọn họ tới một nơi vắng vẻ, đợi tới khi xung quanh không có ai mới mở miệng hỏi: “Tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?”



Du Tiểu Mặc cười cười nói: “Nếu như có thể ở lại Tiêu Dao Viện, đương nhiên ta cũng tình nguyện ở lại chỗ này, nếu không cho, vậy thì đành chịu.”



“Ngươi cứ yên tâm, sư phụ ta đã nói, Tiêu Dao Viện là nơi để học tập, bất cứ thế lực nào cũng không dám làm càn ở nơi này, các ngươi ở đây tạm thời an toàn.” Kiều Vô Tinh đáp.



Không khác gì lời Lăng Tiêu từng nói.



Trong lòng Du Tiểu Mặc càng thêm quyết tâm, sau này phải để Lăng Tiêu dẫn đầu, kiên định quán triệt ‘Việc lớn nghe Lăng Tiêu, việc nhỏ nghe mình’, vững vàng lắm, trăm năm cũng không lay chuyển được.



Sau khi xác định được thái độ của Tiêu Dao Viện, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu quay về tửu lâu, tạm thời hắn không có ý định ở lại Tiêu Dao Viện, ai mà biết bên trong Cự Vô Phách có người của gia tộc Xích Huyết hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK