Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự Tại các là cấm địa của đan sư duy nhất trong Thiên Cẩu – Thiên Tu, bình thường nếu không có sự cho phép của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào, một khi bị phát hiện sẽ phải đối diện với trừng phạt một vài năm không có một viên linh đan nào vào bụng.



Thiên Tu là một đan sư thải cấp tam phẩm, thực lực trong Thiên Cẩu cũng thuộc số một số hai, cộng với việc hắn nắm chặt mạng của tất cả mọi người, cho nên ít có thành viên nào dám đụng tới nghịch lân của hắn.



Hôm nay, có hai người lẻn vào Tự Tại các. Cũng một đen một trắng như Thiên Minh và Thiên Hận, đúng là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.



Sau khi lẻn vào, Du Tiểu Mặc vẫy vẫy tay về phía cửa, hai con Kim Sí trùng tự giác bay lên đỉnh đầu hắn, bỏi vì bên ngoài Tự Tại các có bố trí cấm chế.



Thực ra Lăng Tiêu cũng có thể giải trừ cấm chế của Thiên Tu, nhưng như vậy sẽ xảy ra bạo động, rất có thể khiến Thiên Cẩu phát hiện, may mà có Kim Sí trùng chuyên ăn cấm chế.



Tự Tại các chia thành ba phần, theo thứ tự là phòng khách, phòng luyện đan và thư phòng.



Du Tiểu Mặc đi thẳng qua phòng khách tới phòng luyện đan bên trái, phòng luyện đan được bố trí rất xa hoa, chính giữa có một chiếc lô đỉnh to lớn, nhưng vẫn nhỏ hơn lô đỉnh trong phòng luyện đan của lão đầu, bên ngoài lô đỉnh được trang trí đủ các loại bảo thạch xinh đẹp, xa hoa mà hưởng thụ.



Hình như chủ nhân của đan phòng có chứng bắt chuộc, linh đan có đủ từ cấp một đến cấp mười, không thấy thải đan, mà có chắc cũng không đặt ở đan phòng, nếu không rất dễ mời trộm tới chơi.



Phía đối diện là một chiếc tủ ngọc tương tự, nhưng dùng để trưng bày linh thảo. Cách trưng bày cũng có sự khác biệt, đại khái là vì tiết kiệm không gian, một số ít linh thảo được chủ nhân đan phòng phối thành từng bộ linh thảo một. Muốn luyện loại đan nào, chỉ cần lấy ra bộ linh thảo đó.



“Tốt quá, bao giờ em mới có được đan phòng và thư phòng của riêng mình đây.”



Du Tiểu Mặc hâm mộ cảm thán, hắn vừa đi qua thư phòng xem rồi, cực kỳ rộng rãi, ngoại trừ bức tường phía cửa chính, ba bức tường khác đều là giá sách cao ngất, chất đầy các dạng sách vở, không chỉ đơn thuần liên quan tới vấn đề luyện đan.



Tự Tại các chính là địa điểm lý tưởng trong lòng hắn.



“Thích đến thế hả?” Lăng Tiêu đi tới, ngay cả y cũng cảm thấy chủ nhân của Tự Tại các khá có thẩm mỹ.



Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa, hắn nằm mơ cũng muốn, không biết vì sao đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa có chỗ đặt chân cố định, thư phòng rồi đan phòng chỉ là chuyện trong mơ.



Tuy hắn có thể làm một cái trong không gian, an toàn tuyệt đối, nhưng nói sao thì vẫn khác, cứ có cảm giác không thật, “Đợi về sau tìm được một chỗ có thể ở lâu dài, ta sẽ xây cho em một cái.”



“Có chỗ như thế sao?” Du Tiểu Mặc cực kỳ nghi ngờ, bọn họ còn có nhiều chuyện phiền toái lắm, căn bản không thể nào xây hẳn một căn nhà chỉ thuộc về mình, nếu có xây ra, đợi tới lúc gia tộc Xích Huyết tìm tới tận cửa, dùng một chưởng đánh cho phòng luyện đan của hắn thành tro, chẳng phải hắn sẽ đau lòng muốn chết sao.



Lăng Tiêu kiên định đáp: “Sẽ có.”



Du Tiểu Mặc nghi ngờ nhìn y thật lâu, thực ra hắn cảm thấy Quỷ Khốc Nhai là một địa điểm rất tốt, có sơn mạch Quỷ Mộ làm lá chắn thiên nhiên, bình thường chẳng ai có thể tìm tới Quỷ Khốc Nhai.



“Vậy anh nói chúng ta định cư ở đâu thì tốt?”



“Tây Cảnh.” Lăng Tiêu trả lời, không chút do dự, “Tây Cảnh có rất nhiều lá chắn thiên nhiên, hơn nữa có thể trong tương lai, rất nhiều chuyện sẽ xảy ra ở Tây Cảnh.”



“Nhà ven hồ hưởng ánh trăng trước đúng không?”



“Ồ, câu này cũng có thể dùng như vậy sao?”



“Em nói có thể là có thể.”



“Được rồi.”



Du Tiểu Mặc dạo quanh phòng luyện đan một vòng, hắn không hâm mộ linh đan, bởi vì đối phương có gì, hắn cũng có cái đó, cho nên không hứng thú lắm. Thứ thực sự khiến hắn hứng thú là linh thảo đỉnh cấp kìa, chất đầy cả một ngăn tủ, thật ghen tị, thật ước ao.



“Lăng Tiêu, anh nói em “cầm” một chút linh thảo đỉnh cấp này có được không?” Nước miếng của Du Tiểu Mặc sắp tràn đê, rốt cục cũng không nhịn được mà đề nghị.



Lăng Tiêu im lặng vài giây.



Du Tiểu Mặc không khỏi ngượng ngùng, được rồi, hắn không nên nói những lời này, nói sao thì Thiên Cẩu cũng là do vị Cổ thúc kia của Lăng Tiêu thành lập mà, “cầm” đồ của người ta trên địa bàn của người ta, nếu bị phát hiện nhất định sẽ để lại ấn tượng xấu.



Đúng lúc này, Lăng Tiêu mở miệng, “Một chút có đủ không?”



Du Tiểu Mặc: “…”



Hắn không nên nghĩ nhiều như vậy, nếu muốn hỏi trên thế giới này da mặt ai dày nhất, Lăng Tiêu mà nhận thứ hai, tuyệt đối không có ai dám nhận thứ nhất.



Không thấy hắn đáp lại, Lăng Tiêu đi thẳng về phía tủ linh thảo.



Du Tiểu Mặc tỉnh táo lại vội vàng kéo y về, “Anh định làm gì?”



“Không phải em nói muốn lấy một chút sao?” Lăng Tiêu quay đầu lại, thấy vẻ mặt giật giật của hắn, trong mắt không khỏi toát ra chút vui vẻ.



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Em nói đùa thôi, anh biết mà, em nhờ người ta tìm giúp linh thảo đỉnh cấp rồi, chắc không bao lâu sẽ có tin tức.”



Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.



Lăng Tiêu lập tức ôm Du Tiểu Mặc trốn đi.



Tiếng bước chân dừng bên ngoài Tự Tại các, sau đó một giọng nói quen thuộc truyền vào, “Thiên Nguyên, lúc nào Thiên Tu mới về?”



Lăng Tiêu vẫn nhớ rõ giọng nói này, đúng là một trong hai người mà bọn họ gặp ở Bạch Cốt trấn, chủ nhân của giọng nói là Thiên Hận.



Thiên Nguyên cười nhạo: “Chỉ bị Thiên Minh rạch có một vết, chẳng lẽ còn định tìm Thiên Tu đòi linh đan chữa thương à, muốn chuyện bé xé ra to sao?”



“Ta không quan tâm đến vết thương nhỏ này.” Thiên Hận lừ mắt.



“Thế ngươi tìm hắn làm gì?”



Thiên Hận đột nhiên trầm mặc, qua vài giây mới nói: “Ta muốn xin hắn một viên thải đan tăng tu vi, ta muốn tăng thực lực lên.”



“Ngươi vừa lên cấp tháng trước, ngươi không sợ tăng cấp quá nhanh sẽ để lại hậu quả khó lường sao?” Thiên Nguyên không hiểu vì sao Thiên Hận lại gấp gáp như vậy, tăng tu vi nhanh quá rất có hại.



Thiên Hận bực bội vuốt tóc, giờ phút này y có chút khác với Thiên Hận đêm hôm đó, y nói: “Tuy Thiên Minh bảo ta chớ nói cho người khác, nhưng ta sẽ nói cho ngươi biết, mấy hôm trước ta và Thiên Minh đánh nhau, không cẩn thận đánh tới Bạch Cốt trấn, ở đó gặp được một người rất mạnh, tuy hắn không ra tay, nhưng ta cảm giác được thực lực của người kia cao hơn chúng ta, dù hai chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn, bởi vì…”



Khuôn mặt Thiên Nguyên lộ vẻ trầm tư, “Thực lực cao hơn ngươi và Thiên Minh, chỉ có mấy lão già thành danh đã lâu ở Tây Cảnh này, chẳng lẽ là một trong số họ?”



“Ai biết, dù sao ta rất khó chịu.” Vì tu luyện công pháp khá đặc biệt khiến tình tính của Thiên Hận bị ảnh hưởng, tính cách cũng thay đổi nhiều, khi thì nóng nảy, khi thì âm tà, nhưng bình thường hỉ nộ đều biểu hiện rõ trên mặt.



“Thế thì ngươi phải đợi thôi.” Thiên Nguyên vỗ vỗ vai, đồng tình với Thiên Hận, “Thiên Tu ra ngoài tìm đơn thuốc đỉnh cấp rồi, nếu nhanh chắc cũng phải một tháng sau mới trở về, ngươi đừng liều mạng xông vào, hắn biết được sẽ hành ngươi đến chết đấy.”



Thiên Hận khẽ chửi thề một câu. Sau đó, tiếng bước chân của hai người càng ngày càng xa.



Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc xuất hiện lại trong phòng luyện đan, bọn hắn nghe rất rõ đối thoại của hai người kia, Thiên Tu hẳn là chủ nhân của Tự Tại các.



“Một tháng sau hắn mới về.” mắt Du Tiểu Mặc lóe lửa, hưng phấn nói với Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu nhướn mày cặp mày kiếm, “Cho nên?”



“Mượn đan phòng dùng một chút chắc không sao đâu ha?” Du Tiểu Mặc đã tính hết rồi, hắn chỉ muốn cảm nhận trước cái cảm giác được luyện đan trong đan phòng thôi mà, chắc không có gì quá đáng đâu ha, nhất là so sánh với việc trộm linh thảo.



“Chắc là không sao.” Lăng Tiêu thản nhiên đáp, “Nhưng em chuẩn bị ở chỗ này một tháng, chỉ vì mượn đan phòng của người khác sao?”



“Mấy ngày là được…”



“Vậy em cứ ngồi im ở đây đợi ta, ta đi tìm xem Cổ thúc có ở Quỷ Khốc Nhai không, xong việc sẽ đến đón em.” Lăng Tiêu nhanh chóng quyết định.



“Được!” Du Tiểu Mặc đã chuẩn bị tham quan Tự Tại các rồi, “Còn nữa, anh nhớ đi tìm đám Tiểu Cầu đó.”



Lăng Tiêu gật đầu, sau đó lại đi ra ngoài từ cái lỗ mà Kim Sí trùng đã cắn.



Du Tiểu Mặc đi ra khỏi đan phòng, linh thảo của hắn còn chưa gom đủ, bây giờ không thể luyện linh đan đỉnh cấp, nếu ở trong đó nữa, hắn sợ mình sẽ ngứa ngáy rồi tiện tay mất mất linh thảo đỉnh cấp của người ta, cho nên hắn quyết định tới thư phòng đọc sách.



Có thể dùng từ rộng rãi để hình dung thư phòng, sách thì nhiều hơn thư phòng của sư phụ hắn lắm lắm, có cả sách về địa hình của đại lục Thông Thiên, lịch sử Tây Cảnh và chủng tộc yêu thú, vân vân mây mây, muốn cái gì có cái đó.



Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, quyết định bắt đầu đọc từ lịch sử Tây Cảnh.



Thực ra lịch sử Tây Cảnh ghi lại con đường yêu thú xuất hiện và phát triển, bắt đầu từ viễn cổ, đó là một đoạn cố sự rất xa xưa. Hóa ra, cư dân ban đầu ở Tây Cảnh không chỉ có yêu thú, mà còn có cả loài người.



Về sau đại chiến, hai bên đánh dữ dội đến nỗi cả hai cùng thiệt hại nặng nề, kết cục cuối cùng là loài người rút lui ra khỏi Tây Cảnh.



Du Tiểu Mặc đọc chăm chú, không hề phát hiện thời gian đã trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK