Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự chú ý của mọi người vô thức bị chuyển qua không gian giới chỉ trên tay hắn.



Không gian giới chỉ cũng hiếm có như không gian, điểm khác nhau là không gian giới chỉ chỉ có thể đựng vật chết, mà không gian có thể để cho bất cứ vật gì còn sống đi vào, có linh khí, còn có thể gieo trồng các loại đồ vật.



Mọi người mang vẻ mặt tò mò.



Sau khi Du Chấn Thiên nhìn thấy chiếc không gian giới chỉ này liền nhíu mày lại, chiếc nhẫn này làm lão nghĩ tới người em trai bị lão hãm hại, sau khi Du Quân Kỳ được chọn làm người kế nghiệm cho ngôi vị tộc trưởng tiếp theo, các trưởng lão đã giao cho Du Quân Kỳ một cái nhẫn, chính là cái trong tay Du Tiểu Mặc.



Chiếc nhẫn này cũng là một trong những tín vật của gia chủ, Du Chấn Thiên chỉ biết mấy lão già kia đưa cho Du Quân Kỳ một vài thứ để cổ vũ, nghe nói bên trong chứa không ít linh tinh.



Du Chấn Thiên không biết bên trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu linh tinh, nhưng có lẽ không quá nhiều, tám phần là tiền riêng của mấy lão già kia.



Du Tiểu Mặc đếm tổng số linh tinh có trong giới chỉ, rồi lại lấy thêm mười bốn triệu lẻ ra đếm đếm, sau đó chuyển hết gần một tỷ tám linh tinh vào mấy cái túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn, đưa cho người chủ trì, cười thật tươi khoe hàm răng trắng bóng chói lóa.



“Tất cả linh tinh đều ở đây, không thiếu một viên, tặng cho các ngươi luôn ba túi trữ vật này đó.”



Phản ứng của người chủ trì chậm mất một nhịp.



Đám người đợi xem kịch vui thì trợn tròn mắt, sao phương hướng phát triển này lại khác xa với tưởng tượng của họ vậy, chẳng lẽ hắn thật sự lấy ra được ngần ấy linh tinh?



Người chủ trì nhanh chóng nhận lấy mấy túi trữ vật, mở ra xem, tất cả đều là linh tinh trắng bóng, tràn đầy, thiếu chút nữa đã chói lòa mắt gã. Gã thề, cả đời gã chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều linh tinh thế này.



Cuối cùng thì khuôn mặt thúi thúi của người chủ trì cũng lộ ra vẻ tươi cười.



Khắp phòng đấu giá vang lên âm thanh thổn thức.



Vị trí gia tộc Xích Huyết đang ngồi, Giang Lưu vội vàng níu tay náo người bên cạnh, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”



Người nọ liếm đôi môi khô ran, “Hắn đã thanh toán rồi, gần một tỷ tám, nhiều linh tinh quá, không biết vì sao hắn lại có nhiều linh tinh như vậy.”



Giang Lưu buông tay, môi đã bị cắn tới chảy máu.



Còn có vài người nữa có tâm trạng giống hắn, không thể chịu được khi thấy Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bình an.



Tới đây, đấu giá hội kéo dài một ngày một đêm cuối cùng cũng thật sự kết thúc, có lưu luyến nữa cũng phải rời đi.



Du Tiểu Mặc mua được thứ tốt, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng đấu giá với Lăng Tiêu, vừa mới xoay người, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt tay hắn lại, còn đang định hỏi y, đã thấy người của Chân Long tộc ở góc đối diện đang đi về phía họ.



Người được Chân Long tộc phái tới dự đấu giá hội là Long Thái Bạch và thúc công của hắn Long Ngạo, Du Tiểu Mặc nhớ bọn họ chưa từng chạm mặt Chân Long tộc bao giờ.



Long Ngạo tự giới thiệu sau đó đi thẳng vào vấn đề chính, hoàn toàn không dài dòng, “Vị Du tiểu hữu này, lão phu muốn thỉnh cầu ngươi một việc, hy vọng ngươi đáp ứng.”



Du Tiểu Mặc ngượng ngùng gãi đầu một cái, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một lão nhân khách khí và chân thành như vậy đó, hóa ra Tứ Linh không hoàn toàn ngạo mạn và vô lễ như trong tưởng tượng của mọi người nhỉ.



“Yêu cầu gì?” Người lên tiếng là Lăng Tiêu.



Long Ngạo nói: “Trong đám linh thảo hai vị mua được tình cờ có một cây linh thảo chúng ta vẫn luôn tìm, lão phu biết làm thế này rất vô lý, nhưng cây linh thảo này rất quan trọng với chúng ta, hy vọng hai vị có thể nhượng lại, chúng ta sẽ mua gấp đôi giá thị trường.”



Lăng Tiêu không trả lời, y không hiểu về linh thảo lắm.



Du Tiểu Mặc không đáp ứng ngay, “Các vị muốn tìm cây linh thảo nào?” Nếu hắn có hai cây trở nên thì nhường một cho Chân Long tộc cũng được.



Lúc này Long Ngạo nói ra một cái tên.



Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, hắn từng nhìn thấy cây linh thảo này lúc đấu giá, đó là một cây linh thảo trung phẩm đã thành thục, chất lượng khá ổn.



Không may làm sao, hắn chỉ có mỗi cây linh thảo mới mua được là thành thục, đương nhiên, trong không gian của hắn cũng có, chỉ là vẫn đang trên đường thành thục ở trong ruộng mà thôi.



Long Ngạo thấy hắn nhíu mày lại, biết rõ hy vọng không nhiều, trong lòng không nén nổi thất vọng.



“Thôi cũng được.”



Nhưng vào lúc này, Du Tiểu Mặc bất ngờ đáp ứng, linh thảo muốn tìm lúc nào cũng được, nhưng ân tình của Chân Long tộc không thể tùy tùy tiện tiện mà thiếu đâu.



Vẻ mừng rỡ của Long Ngạo lộ rõ trên mặt, bản thân ông là một người rất ngay thẳng, cao hứng nói: “Thế thì phải cảm ơn Du tiểu hữu rồi.”



Du Tiểu Mặc khoát khoát tay, cười nói: “Không cần cám ơn, ngoài ra các vị cũng không cần mua bằng giá gấp đôi, cứ đưa cho ta theo giá thị trường là được.” Mặc dù thanh toán sòng phẳng, nhưng hắn tin chắc Chân Long tộc sẽ nhớ kỹ chuyện này, một cuộc mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ.



Long Ngạo khách sáo từ chối vài câu liền đồng ý.



Sau khi giao dịch xong họ mới rời khỏi phòng đấu giá, lối đi cũng giống như lúc tới.



Phó Thương Khung và Vệ Bạch đi cùng họ, Thương Minh không mua gì nhiều trong buổi đấu giá hôm nay, cơ mà cũng phải thôi, bản thân Thương Minh cũng tổ chức đấu giá hội, nếu luận theo thực lực, Hắc Tri Chu còn kém xa Thương Minh.



Nhưng Phó Thương Khung vẫn mua một đơn thuốc áp trục trong đấu giá hội, mấy thứ như đơn thuốc ấy mà, chẳng ai lại ngại vì có nhiều cả.



Vừa ra khỏi phòng đấu giá, người nào nhạy bén là phát giác ngay bầu không khí bên ngoài có gì đó rất kỳ quái.



Những người cứ tưởng đã rời đi đều đứng ở cửa vào, ví dụ như Du Chấn Thiên đã đi trước họ một bước, còn có Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc.



Mặc dù họ không đứng cùng một chỗ, nhưng vừa nhìn là thấy hiện tượng kiểu này không tốt đẹp chút nào.



Du Tiểu Mặc nép sát vào bên người Lăng Tiêu, thì thào: “Tiết tấu gì thế này?”



Lăng Tiêu bình tĩnh: “Tiết tấu bắt em.”



Du Tiểu Mặc cãi lại: “Cũng là tiết tấu đánh anh nữa.”



Vệ Bạch nghe đối thoại của hai người mà dở khóc dở cười, rõ ràng gia tộc Xích Huyết đang đợi để xử lý họ, vậy mà hai người này vẫn còn rảnh rỗi để đấu võ mồm, hắn thật sự bái phục họ rồi đấy, nhưng cuối cùng Vệ Bạch cũng hiểu vì sao sư phụ lại nhận Du Tiểu Mặc làm đồ đệ rồi, tính cách kiểu này rất được sư phụ ưa thích nè.



“Du Chấn Thiên, ngươi định làm gì đấy? Không mua được thứ mình muốn nên thẹn quá hóa giận, muốn ra tay cướp giật hả?” Phó Thương Khung kéo tiểu đồ đệ của mình ra phía sau, dùng nét mặt cười mỉa mai nhìn Du Chấn Thiên đang chuẩn bị tiến tới.



Hai tay Du Chấn Thiên chắp sau lưng, nét mặt nghiêm túc đến cực điểm, thấy Phó Thương Khung nói mới liếc một cái, lạnh nhạt đáp: “Phó Thương Khung, đây là “việc nhà” của gia tộc Xích Huyết, hoàn toàn không liên quan tới ngươi, tốt nhất là ngươi đừng có nhúng tay vào.”



Du Tiểu Mặc hết hồn à nha, còn chưa có chương trình nhận tổ quy tông cơ mà, hắn thành người nhà của Du Chấn Thiên từ khi nào vậy, đừng có nhận vơ chứ!



Lăng Tiêu vỗ vỗ vai hắn như đang trấn an: “Đừng kinh ngạc, có vài người da mặt dày ghê lắm, quen là tốt rồi.”



Du Tiểu Mặc: “…”



Thực ra không liên quan gì đến da mặt, chủ yếu là hắn đang suy nghĩ về vấn đề bối phận kìa.



Du gia ở viễn cổ được chia theo chủ tộc và phân tộc, mặc dù phân tộc có một chút huyết mạch mỏng manh của Du tộc, nhưng nghiêm khắc mà nói, phân tộc tương đương với người hầu của chủ tộc.



Du Tiểu Mặc cảm thấy dù thân thể của hắn là phân tộc, nhưng linh hồn vẫn thuộc về chủ tộc nhé, nếu không thì làm sao có thể kế thừa không gian, từ đó có thể chứng minh, tất cả người trong gia tộc Xích Huyết đều là người hầu của hắn, há há há, sao cuộc đời lại tốt đẹp thế này!



Càng nghĩ càng hưng phấn, Du Tiểu Mặc bắt đầu cười ngây ngô.



Đang mải cười thì bị Lăng Tiêu gõ đầu một cái.



Du Tiểu Mặc ngẩng đầu muốn lườm y trách cứ, lại phát hiện không khí xung quanh hơi kì cục, sao mọi người lại dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn thế nhở?



“Nghĩ gì mà cười ngu thế?” Lăng Tiêu hỏi thẳng.



Du Tiểu Mặc há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, liền lắc đầu: “Sau này em sẽ kể cho anh nghe.”



Lăng Tiêu không hỏi thêm.



Còn Du Chấn Thiên phía đối diện, sắc mặt đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa, lão đang nói chuyện đứng đắn, mà người trong cuộc lại cười cười nói nói như thể lão không hề tồn tại, rõ ràng là không để lão vào mắt.



Lúc này, một âm thanh giễu chợt bỗng vang lên trước khi Du Chấn Thiên kịp nổi giận.



“Du Chấn Thiên, ngươi còn biết xấu hổ không hả, sao mà miệng thối hoắc ghê vậy, ta đứng từ xa mà cũng có thể ngửi được cái mùi thối phát ra từ miệng ngươi đó, đừng bảo là mới uống nước cống xong nha?”



Giọng nói quen thuộc kia làm Du Chấn Thiên ngơ ngác trong giây lát, mấy giây sau lại bị lời nói của người nọ làm cho giận sôi máu, sắc mặt tái xanh, mắt trợn lên điên cuồng nhìn về phía âm thanh truyền tới, nghiến răng nghiến lợi gào: “DU QUÂN KỲ! Ngươi còn dám xuất hiện nữa hả!”



Du Quân Kỳ không thèm ẩn thân nữa, ông không cho phép bất cứ kẻ nào vu oan cho con mình, bản thân ông là cường giả Thánh cảnh, cũng là cường giả cùng thời kỳ với Du Chấn Thiên, lúc trước không muốn gặp lại Du Chấn Thiên là vì không muốn thấy cái bản mặt của lão thôi, đâu phải ông sợ.



Mọi người chỉ thấy một nam tử áo trắng đang nhàn nhã đi ra khỏi đám đông.



Lại là một người của gia tộc Xích Huyết, nhưng rất ít người nhận ra Du Quân Kỳ.



Trước kia Du Quân Kỳ rất lười, sau này vì chạy nạn nên mới đi du lịch bốn phía, đợi tới lúc trở về đại lục Thông Thiên chưa được tự do mấy ngày đã bị nhốt vào cấm địa, cho nên ít ai biết rõ thực ra gia tộc Xích Huyết còn có một cường giả Thánh cảnh thứ hai.



Có điều Du Quân Kỳ bây giờ không còn lợi hại như trước.



Sau khi bị Du Chấn Thiên nhốt vào cấm địa, còn bị lão ám hại, tu vi thụt lùi mỗi năm, dù bây giờ đã đỡ nhiều, nhưng không thể nào khôi phục lại trạng thái tột cùng khi xưa.



“Du Chấn Thiên, không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà nói được mấy câu này, năm đó ngươi chiếm vị trí gia chủ của ta, ta không so đo với ngươi thì thôi đi, bây giờ còn ngấp nghé đồ vật của con trai ta, thân là gia chủ của một tộc mà trở thành như vậy, ta cũng ngại thay ngươi đó, ngươi có còn chút xấu hổ nào không thế?”



Du Quân Kỳ thở dài, ông luôn biết rõ Du Chấn Thiên là một kẻ khốn nạn, trong mắt lão, tình huynh đệ chỉ là đồ bỏ, cho nên lão mới có thể thản nhiên ra tay với em trai và cháu trai mình thế này, nhưng Du Quân Kỳ không ngờ Du Chấn Thiên lại là một kẻ cực phẩm như vậy, nói trắng thành đen mà mặt không đỏ tim không đập.



Giọng điệu của Du Quân Kỳ mang lại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



Mọi người không còn tâm trạng mà để ý điều này, tất cả đều bị câu vị trí gia chủ kia làm hết hồn.



Có rất ít người biết bí mật khi Du Chấn Thiên trở thành tộc trưởng, cũng chỉ nghe đồn lão đã giành được vị trí gia chủ kia, trong lòng có chút khiếp sợ, càng thêm tò mò về quan hệ giữa họ.



Du Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, “Chính ngươi vô dụng còn trách người khác, hôm nay ta sẽ tuyên bố luôn, con ngươi phải đi theo ta.”



“Muốn mang con ta đi, trừ phi bước qua được cửa ải của ta!” Ánh mắt Du Quân Kỳ lạnh lẽo, cả người bỗng trở nên lăng lệ, khác xa xa với hình tượng không đáng tin cậy lúc bình thường.



“Chỉ bằng ngươi?” Du Chấn Thiên bày ra vẻ mặt khinh miệt, người khác không biết tình trạng của Du Quân Kỳ, nhưng lão lại rất rõ, có lẽ trước kia Du Quân Kỳ có thể liều mạng với lão, nhưng bây giờ lão chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng bóp chết được Du Quân Kỳ.



Phó Thương Khung đi tới, vừa định lên tiếng.



Cơ Hách đứng ở góc đối diện đột nhiên mở to mắt, ánh mắt bén nhọn: “Phó minh chủ, nếu là “việc nhà” của họ, lão phu cho rằng ngươi đừng quan tâm thì tốt hơn, nếu Phó minh chủ nhất định phải nhúng tay, lão phu sẽ không để ý mà lãnh giáo một hai với ngươi.”



Mặc dù Cơ Hách không nói gì, nhưng trong lòng vẫn ghi hận chuyện Cơ Vân Lang bị hủy mất hai chân, đương nhiên sẽ không để cho Phó Thương Khung giúp họ.



Đúng là Du Chấn Thiên đã đạt thành nghiệp nghị với mấy người này nên mới dám chặn đường ở đây, hơn nữa nếu bây giờ để cho Du Tiểu Mặc chạy mất, lần sau muốn tìm hắn sẽ rất khó.



“Cơ Hách, từ khi nào ngươi lại quan tâm đến chuyện của người khác thế?”



Huyền Chính bước ra, ông và tằng tổ phụ của tiểu ô quy cùng một phe, ông sẽ sớm nghe nói về việc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cứu mạng của tiểu ô quy, tằng tổ phụ của tiểu ô quy còn dặn dò ông, nếu thấy họ gặp khó hăn có thể hợp thời mà giúp một lần.



Cơ Hách nhíu mày, “Huyền Chính, chuyện này có liên quan gì tới ngươi?”



Huyền Chính cười nói: “Họ là ân nhân của Huyền Quy tộc, ân nhân gặp nạn, sao Huyền Quy tộc chúng ta lại ngồi yên không quan tâm được?”



Thoạt nhìn thì có vẻ phía Du Tiểu Mặc đang thắng thế, nhưng bên cạnh vẫn còn một Kỳ Lân tộc đang nhìn chằm chằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK