Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi sự kiện lôi kiếp qua vài ngày mới có người can đảm vào sơn mạch Quỷ Trủng xem xét, phát hiện núi Nhuyễn Cốt ngày xưa đã biến mất dưới uy lực cường đại của lôi kiếp.



Không có lá chắn tự nhiên nữa, cung điện triệt để xuất hiện trong tầm mắt mọi người, họ đã sớm nghe nói ở sơn mạch Quỷ Trủng có một tòa cung điện rất hoa lệ, trước kia vẫn không có cơ hội chiêm ngưỡng, bây giờ nhìn thấy suýt thì bị chói mù mắt luôn.



Vì vậy, gần đây Bạch Cốt trấn đang lưu truyền câu chuyện hoàng tử và hoàng tử ở trong cung điện.



Sau đó Lân Minh và Lân Cổ mới tới xem qua, nhưng hai người kia vẫn ở trong mật thất không hề ra ngoài, chẳng biết đang giở trò quỷ gì nữa, may mà biết người vẫn an toàn, họ yên tâm.



Lân Cổ thở phào một tiếng, “Minh, có nên chờ hai đứa xuất quan rồi mới đi không?”



“Chỉ sợ không đợi được, thời gian cấp bách, nếu chậm trễ sẽ bỏ qua cơ hội tốt, thế này đi, ta để người ở lại đợi hai đứa xuất quan, nói không chừng chúng có thể tới kịp.” Lân Minh cũng muốn đợi, nhưng thời cơ lại không cho phép, ông nhận được tin tức, bây giờ là thời cơ tiến công tốt nhất.



“Được rồi.”



Lân Cổ nhìn mật thất đóng chặt, sau đó rời đi cùng Lân Minh.



Hai ngày sau, Lân Minh dẫn thành viên của Thiên Cẩu tới núi Tử Hoa, núi Tử Hoa là một trong những con đường tiến tới địa bàn của Kỳ Lân tộc, bởi vì nối thẳng tới Kỳ Lân tộc, trên đường không có bất cứ hiểm địa nào, cho nên từ lúc xác định kế hoạch, họ đã phái người chiếm lĩnh núi Tử Hoa.



Thời điểm họ chạy đến, các thế lực khác đều đã có mặt.



Yêu Hoàng tộc, Chân Long tộc, Huyền Quy tộc đều đứng dưới chân núi Tử Hoa, ngoài ra còn có những thế lực nhỏ khác, không ai muốn bị Hắc Tri Chu chiếm địa bàn, cơ bản đều nhận lấy cành ô liu mà họ đưa ra.



Nhưng có một người không xuất hiện.



“Cửu Đầu Xà Hoàng thế nào?” Lân Minh nghe nói xong cũng không phản ứng thái quá, chuyện này cũng nằm trong dự liệu của ông, nhưng cũng hơi bất ngờ thật, bởi vì ông không ngờ Cửu Đầu Xà Hoàng lại từ chối dứt khoát như vậy.



Cường giả của Chân Long tộc lắc đầu, “Ông ta không nói gì thêm, chỉ bảo thuộc hạ mời ta rời đi, ta nghĩ ông ta sẽ không tới đâu.”



Cửu Đầu Xà Hoàng không có vướng bận, con trai duy nhất và con dâu của lão đang đi du lịch không thấy tăm hơi, cho dù Tây Cảnh bị Lân Thiếu Dật chiếm lĩnh, Cửu Đầu Xà Hoàng cũng có thể tìm chỗ khác để dưỡng lão, đại lục Thông Thiên lớn như vậy, Cửu Đầu Xà Hoàng không hề lo lắng sau khi kế hoạch thành công, Lân Thiếu Dật sẽ nhằm vào mình.



Mặc dù thực lực của Cửu Đầu Xà Hoàng rất cao, nhưng với thế lực của Hắc Tri Chu, cho dù lão muốn làm gì cũng không làm nên sóng gió, huống chi giữa lão và Lân Thiếu Dật không hề có chút thù hận nào, nguyên nhân khác là vì lão không có thế lực, hoàn toàn không gây ra uy hiếp gì cho Lân Thiếu Dật.



“Nếu ông ta đã không muốn đến, vậy thì kệ ông ta đi, chúng ta thương lượng trước kế hoạch tấn công Kỳ Lân tộc.” Lân Minh không miễn cưỡng, mấy chuyện như thế này vốn do cá nhân tự nguyện.



Tất cả các thế lực lớn nhanh chóng tề tụ trong một phòng.



Nếu đã quyết định kết minh, thế thì đương nhiên phải có minh chủ, vấn đề này được đề cập ngay từ khi đại hội bắt đầu, nhưng không có mấy ai tranh luận.



Căn bản không cần thương lượng, bởi vì cả ba tộc đều cảm thấy để Lân Minh đảm đương là thích hợp nhất, nguyên nhân thứ nhất là vì thực lực của ông rất mạnh, tu vi Thánh cảnh đỉnh phong đã đủ để lãnh đạo họ, đủ để phục chúng rồi, nhưng quan trọng nhất là Lân Minh rất quen thuộc với tình hình trong Kỳ Lân tộc, để ông dẫn dắt mọi người quả là không còn gì thích hợp hơn, dù có vài người có dị nghị trong lòng cũng không dám nói ra.



“Nhận được sự ưu ái của mọi người thế này, Lân mỗ sẽ không từ chối.” Lân Minh dứt khoát nhận sự tâng bốc của mọi người, nếu như có thể, ông cũng không muốn nhảy xuống vũng nước đục này, nhưng ai bảo cả con trai và con dâu đều đang ở trung tâm bão, ông không muốn làm cũng phải làm, nếu không A Cổ sẽ liều với ông cho coi.



“Căn cứ vào tin tức ta nhận được, giờ phút này Lân Thiếu Dật đang bế ngoan cố trùng kích cảnh giới Chí Tôn giả, hiện tại là thời điểm Kỳ Lân tộc canh chừng nghiêm ngặt nhất, nhưng đồng thời cũng là cơ hội cho chúng ta!”



“Ý của minh chủ là muốn chúng ta tấn công Kỳ Lân tộc ngay bây giờ?” Cường giả của Huyền Quy tộc suy tư một lát mới lên tiếng.



“Không tệ.”



“Nhưng liên minh của chúng ta vừa mới thành lập, bây giờ đã xuất quân ngay liệu có gấp gáp quá không, hơn nữa chúng ta có thể nghĩ tới, chắc hẳn bọn chúng cũng thế, ta cho rằng rất có thể cường giả của Hắc Tri Chu đều canh giữ bên trong Kỳ Lân tộc, nếu như bây giờ chúng ta tùy tiện tấn công, chỉ sợ sẽ gặp tổn thất nặng nề.”



Lân Minh liếc nhìn người vừa lên tiếng, không phải là cường giả của Tam Linh, mà là thủ lĩnh của một thế lực nhỏ ở Tây Cảnh – Long Giao, tu vi khoảng cấp mười hai một sao, bản thể là thuồng luồng.



“Vậy theo ý của Long Giao huynh, chúng ta nên làm thế nào?”



Lân Minh không phản bác mà chỉ hỏi ngược lại.



Nét mặt của Long Giao lập tức trở nên ngượng ngùng, lúng túng nói: “Ta chỉ nêu ý kiến của mình thôi, ngài là minh chủ, cuối cùng có tiến công tới Kỳ Lân tộc hay không vẫn phải do minh chủ ngài định đoạt.”



Lân Minh nhìn hắn một cái đầy hàm ý, chợt nói: “Chắc chắn sẽ có tử thương, đây là việc không thể tránh được trong bất cứ trận chiến nào, dù bây giờ chúng ta không phải đối mặt, sau này cũng sẽ đối mặt, hơn nữa rất có thể sẽ đối mặt với Lân Thiếu Dật đã trở thành Chí Tôn giả, mọi người ở đây đều là người thông minh, nhưng ta tôn trọng quyết định của mọi người, ai không muốn đi có thể ở lại.”



Nói xong, ánh mắt sắc bén của Lân Minh đảo qua khuôn mặt từng người.



Toàn bộ phòng họp yên tĩnh, không ai lên tiếng, ngay cả Long Giao mới đưa ra dị nghị cũng không hề tỏ thái độ, rụt cổ ngồi đó không biết đang suy nghĩ gì.



“Nếu không có ai phản đối, vậy thì chúng ta sẽ thương lượng kế hoạch tấn công Kỳ Lân tộc…” Lân Minh đợi một lát không thấy ai lên tiếng, lập tức tổng kết.



Màn đêm buông xuống.



Thường ngày khi về đêm người ta có thể nhìn thấy vô số vì sao lóe sáng trên khoảng trời của núi Tử Hoa, vậy mà đêm nay khoảng trời ấy lại bị mây đen che phủ, chỉ có thể thấy những ánh sao ảm đạm chiếu qua màn mây, dường như những vì sao cũng biết sắp có một trận ác chiến sắp xảy ra.



Thời khắc mọi vật chìm vào im lặng, một bóng đen vội vã nhảy xuống núi Tử Hoa, bóng người lén lút, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.







Tổ Mã yên lặng ngồi trước bàn sách, trên bàn có một tờ giấy đang mở rộng, trong giấy vẽ những đồ án kỳ quái mà người ngoài không thể hiểu nổi, thật lâu sau mới ngẩng đầu, gương mặt thuần khiết mỹ lệ chợt nở một nụ cười quỷ quyệt.



Ngày hôm sau, ngay một khắc trước khi đám người Điêu Hùng sắp lên đường, Tổ Mã đột nhiên triệu tập tất cả mọi người lại, mặc dù ai cũng cảm thấy kì quái, nhưng tất cả đều tới.



Trong hội nghị, câu đầu tiên của Tổ Mã khiến tranh luận nổ ra, kế hoạch mới thảo ra vài ngày trước, bây giờ lại định thay đổi tạm thời, Đông Trình Thiên nóng tính lập tức đưa ra dị nghị.



“Vì sao?”



Ánh mắt bình tĩnh của Tổ Mã đảo qua từng người, nét mặt mỗi người đều khác biệt, một lát sau, nàng mới giải thích: “Ta thu được mật báo, Lân Minh bí mật dẫn người chia ra mấy đường, giờ phút này đang tấn công tới nơi này, hiện tại chúng ta không cần đi vây công núi Tử Hoa nữa.”



“Làm sao thánh nữ lại biết chuyện này?” Điêu Hùng hỏi.



Tổ Mã nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên một tia âm tàn, “Bởi vì trong liên minh của chúng có người của ta, danh sách và tuyến đường ta đã biết hết, cho nên ta muốn các ngươi giết chết chúng ngay giữa đường.”



“Chúng ta đã hiểu, tiếp theo phải làm gì?” Điêu Hùng gật đầu.



Đợi mọi người đi ra khỏi phòng họp, thời gian mới qua nửa canh giờ, những người nhận được nhiệm vụ không chậm trễ một giây, đồng loạt dẫn thuộc hạ rời khỏi Kỳ Lân tộc, trong đám người, một nam tử trẻ tuổi âm thầm nhíu mày.



Tổ Mã đứng ở chỗ cao nhìn bóng lưng họ, khóe môi chậm rãi nhếch lên, nụ cười càng ngày càng quỷ dị, nàng cũng muốn xem kẻ nọ truyền tin tức cho Lân Minh thế nào.



Tổ Mã vẫn tin chắc rằng bên trong Hắc Tri Chu đang có nội ứng, hơn nữa địa vị của nội ứng không thấp, nhưng nàng vẫn chưa tìm thấy cơ hội, khó khăn lắm mới chớp được thời cơ mày, nàng nhất định phải bắt hắn lại.



Trong khu rừng rậm hiện lên mười mấy bóng đen, tốc độ của bóng đen cực kỳ nhanh, gần như trong nháy mắt đã di chuyển hơn mấy trăm mét, ngay lúc bọn hắn sắp bay qua ngọn núi đằng kia, một người trong số đó đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó ngã xuống khỏi cành cây.



Những người khác lập tức dừng lại, Đào Ôn Lương dẫn đầu vội quay người, đáp xuống trước mặt nam tử mới kêu lên, quan tâm hỏi han: “Làm sao thế?”



Nam tử xách một con rắn độc mới bị đập chết ra khỏi bụi rậm, hậm hực nói: “Vừa nãy ta mới bất cẩn, không ngờ lại bị súc sinh này cắn một nhát, bây giờ độc tính sắp lan tràn khắp cơ thể rồi.”



Đào Ôn Lương đột nhiên chộp lấy tay nam tử, dò xét một lát mới nói: “Đây là yêu thú cấp mười Thanh Chích xà, giỏi đánh lén, độc tính của nó cực mãnh liệt, chỉ sợ hiện tại không thể giải trừ trong chốc lát được, đành phải trở lại tộc nghĩ cách thôi.”



“Vậy phải làm sao bây giờ, không thể vì một mình ta mà làm chậm trễ chính sự được, bằng không thánh nữ truy cứu thì ta khó mà tránh tội.” Nghe vậy, trên mặt nam tử xuất hiện vẻ nôn nóng.



“Không có biện pháp!” Đào Ôn Lương nói, “Ngươi đừng tham dự lần hành động này nữa, mau chóng quay về Kỳ Lân tộc, nhờ thánh nữ giải độc giúp ngươi, ta phái người đưa ngươi về?”



“Không, không cần, một mình ta cũng về được, không thể làm trễ nải kế hoạch của thánh nữ.” Nam tử lắc đầu, nói xong liền gắng gượng đứng lên.



Đào Ôn Lương vỗ vỗ vai hắn, “Thế cũng được, ngươi cẩn thận một chút, chúng ta đi trước.”



Không bao lâu, bóng họ liền biến mất trước mặt nam tử, nam tử vốn còn mang vẻ mặt buồn rầu đột nhiên nở nụ cười xảo trá như đã thực hiện được mưu kế, hắn nuốt một viên linh đan giải độc, nọc độc của Thanh Chích xà lập tức tiêu tan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK