Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người nhanh chóng tới đích.



Mức độ bị phá hủy của đầu Bạch Hổ còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của Du Tiểu Mặc, nhìn trên bản đồ không rõ, dù sao cũng không thể nào vẽ chi tiết từng chút một, cho nên muốn tìm mắt phải ở một nơi hình thù kì quái thế này thật không dễ dàng.



Du Tiểu Mặc quyết định cùng Lăng Tiêu phân công, như vậy tìm mới nhanh được.



“Anh tìm từ bên trái đi, em sẽ tìm từ bên phải, thấy nơi nào khả nghi nhớ dùng đá truyền âm gọi, hoặc là ghi chép lại trước.”



Lăng Tiêu không có dị nghị, đưa tay xoa đầu hắn, “Cẩn thận một chút.”



“Yên nào!” Du Tiểu Mặc vung tay xuống, sau đó chạy về phía bên phải. Với tu vi của hắn, cho dù thật sự gặp phải cường đạo Động Vực cũng không sao, thải cấp tam phẩm đâu phải là chuyện đùa.



Du Tiểu Mặc bay xa hơn ngàn mét, đáp xuống một cây đại thụ tráng kiện, có vẻ cây đại thụ này đã hơn ngàn năm tuổi, không còn chút sự sống nào nữa rồi, chỉ còn lại vỏ cây trơ trụi.



Đối chiếu hai tấm bản đồ với nhau, hắn chỉ có thể xác định mắt phải ở phụ cận, nhưng hắn mới dùng sức mạnh linh hồn tìm theo diện tích lớn, không phát hiện chỗ nào có động phủ, khắp nơi đều là cảnh vật đổ nát thê lương, cũng chỉ có thể chứa đủ mấy người.



Cách đó mấy trăm mét là một hẻm núi cực kỳ lớn, sâu không thấy đáy.



Theo những người trong trấn nhỏ nói thì phía dưới hẻm núi có năng lượng không gian tàn sát toán loạn, bất cứ ai rơi xuống cũng không còn đường về, là nơi nguy hiểm nhất Động Vực.



Du Tiểu Mặc đứng trên tàng cây xa xa nhìn sang, cùng lắm là có thể nhìn thấy một thứ như cái đai lưng màu đen, thứ màu đen ấy chính là hẻm núi kia.



Du Tiểu Mặc không nhịn được, cuối cùng vẫn chạy tới nhìn một chút.



Đứng trên vách núi nhìn xuống, một luồng gió mạnh quất vào má hắn tới nỗi muốn rụt lại, tiếng gió rít như tiếng nữ quỷ khóc gào thảm thiết.



Hắn nghe nói nơi này là nơi có nhiều người chết nhất.



Có vài người cảm thấy rất có thể nơi này sẽ xuất hiện động phủ siêu cấp, dù sao ở đây rất nguy hiểm, mà nơi càng nguy hiểm thì càng có khả năng chôn giấu bảo bối, cho nên thường xuyên có tổ đội không sợ chết đến đây, nhưng đều không ngoại lệ, số người có thể trở lại thị trấn nhỏ không cao hơn hai phần.



Bảo sao hắn và Lăng Tiêu đi mà chẳng thấy bóng người.



Nhiều người tham sống sợ chết lắm, nhất là khi liên tiếp truyền ra tin tức nơi này là phần mộ của tu luyện giả, sau này cũng ít ai dám tới.



Cái hẻm núi đen này đã thực sự trở thành khu vực tử vong.



“Ồ?” Du Tiểu Mặc vừa định thu ánh mắt lại, đột nhiên phát hiện hình như phía dưới có một ánh sáng rất yếu xẹt qua, như một tấm gương phản quang lại, nếu là hiện tượng tự nhiên thì sao lại lóe lên trong giây lát như vậy, ô, chẳng lẽ phía dưới có người?



Suy nghĩ này vừa hiện lên, sau lưng hắn đột nhiên bốc lên sát ý, sát khí sắc nhọn khóa chặt hắn lại, nhanh chóng tấn công tới, rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.



Du Tiểu Mặc bay lên, mũi chân đáp đúng vào mũi của trường kiếm, mượn điểm ấy làm lực để xoay tròn trên không trung, đùi phải bất ngờ tung chiêu về phía hắc y nhân cầm kiếm.



Hắc y nhân không kịp cất kiếm, đành phải dùng cánh tay kia chặn lại, sau đó mượn lực Du Tiểu Mặc tung ra để lui về phía sau hơn mười mét, thân hình đáp xuống một tảng đá cao, sát khí trên thân hoàn toàn không giảm, cặp mắt trống rỗng như không có hồn đang nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, chưa từng di chuyển.



Du Tiểu Mặc tự phân biệt được liệu mình có biết người này hay không, đã không thân cũng chẳng quen, càng không thể có ân oán tình cừu gì, vậy sao gã lại đánh lén mình.



“Ngươi là ai? Sao lại đánh lén ta?”



Đáp án của hắc y nhân là tiếp tục nâng kiếm lên, bày ra tư thế tùy thời chiến đấu, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt, như một thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, một giây sau, cả người hóa thành một bóng đen, nhanh chóng lao về phía Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc thừa nhận tu vi của người này rất cao, cao hơn cả Tạ Tuấn và gã thủ lĩnh cường đạo kia, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ sợ.



Đã cứng miệng như vậy, muốn đánh thì đánh, hắn đâu thể để im cho người ta đuổi giết, sự việc gì cũng có nguyên nhân của nó cả, nhỡ đâu nhận lầm người thì hắn oan uổng quá trời luôn đó!



Du Tiểu Mặc không có vũ khí, nhưng đánh với hắc y nhân lại không hề yếu thế.



Hai người đánh nhau gây nên thanh thế cực kỳ lớn, cát bay đá chạy, núi lở băng tan, tốc độ của hai bên đều cực kỳ nhanh, nếu có người ngoài ở đây chắc cũng chỉ nhìn thấy mỗi mấy tàn ảnh.



Nhưng rất nhanh thôi, đã có người đến vây xem thật.



Đám người kia không phải ai khác, đúng là đám người mà Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc mới “chia tay” cách đây không lâu, đám người của Mạc Tuyết và Tạ Tuấn, ngay từ đầu mục tiêu của Tạ Tuấn cũng là hẻm núi đen khổng lồ này, xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì bất ngờ.



Xa xa, cả đám đã thấy hai bóng người đánh nhau túi bụi, khí thế mạnh mẽ và sát ý phát ra từ họ làm bọn hắn không dám tới gần.



“Tạ đại ca, chẳng phải nói ở đây ít khi có thám hiểm giả tới gần à, sao lại có người đánh nhau ở chỗ này? Liệu có lan tới chúng ta không?” Mạc Tuyết yếu ớt rúc vào lòng Tạ Tuấn, y như chim non nép vào người.



Hai tay Tạ Tuấn rất tự nhiên ôm chặt vòng eo thon của nàng, nghe thấy Mạc Tuyết hỏi liền tự tin trả lời: “Có một số cường giả cảm thấy hứng thú với những nơi nguy hiểm, mà cường giả như vậy không phải số ít, chỉ cần chúng ta không tới gần, họ sẽ không giận chó đánh mèo đâu.”



“Vậy thì tốt quá.” Mạc Tuyết sùng bái nhìn hắn.



Mặc dù Tạ Tuấn có tâm tư khác với Mạc Tuyết, nhưng thấy nàng sùng bái mình như vậy cũng rất thích thú.



Sau lưng, Ngưu Từ Dương nhíu mày nhìn cảnh tượng này.



“Tạ đại ca, chúng ta phải chờ họ đánh nhau xong rồi mới đi qua sao? Bên chúng ta nhiều người mà, chẳng lẽ không thể đi qua luôn?” Mạc Phỉ cũng rất có thiện cảm với Tạ Tuấn, lập tức chen qua phía bên kia của gã, dùng vẻ mặt ngây thơ vô tri nhìn Tạ Tuấn, ánh mắt tràn đầy tín nghiệm, nàng làm bộ không thấy được ánh mắt tỷ tỷ đang lườm về phía này.



Nét mặt Tạ Tuấn sượng ngắt trong giây lát, chẳng lẽ còn bắt gã phải thừa nhận dù cả nhóm gộp lại cũng không phải là đối thủ của một trong hai người kia à? Loại chuyện tự diệt uy phong của mình này sao có thể nói ra.



Ngưu Từ Dương bắt được vẻ mất tự nhiên kia của Tạ Tuấn, lập tức nói tiếp: “Mạc Phỉ, Tạ đại ca của ngươi cho là thực lực của chúng ta quá yếu, không phải đối thủ của hai người kia, cho nên phải đứng ở đây đợi họ đánh xong rồi mới đi qua.”



Sắc mặt Tạ Tuấn trở nên hơi khó coi.



Mạc Phỉ hoàn toàn không thấy được nét mặt của Tạ Tuấn, nghe thấy Ngưu Từ Dương dám có ý chê bai Tạ đại ca của nàng, lập tức phản bác: “Ngưu Từ Dương, ngươi đừng có nói bậy, thực lực của ngươi yếu thì thôi đi, đừng tưởng ai cũng giống ngươi.”



Ngưu Từ Dương liếc nhìn sắc mặt Tạ Tuấn càng ngày càng khó coi, cười lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa.



Mạc Phỉ lại cứ tưởng nàng đã đâm trúng chỗ đau của Ngưu Từ Dương rồi, tiếp tục châm chọc hắn, không hề để ý tới sắc mặt của Tạ Tuấn, mãi tới khi Mạc Tuyết mở miệng trách cứ.



“Mạc Phỉ, muội bớt nói vài lời đi.”



Mạc Phỉ đang muốn cãi lại, đột nhiên nhìn thấy biểu lộ của Tạ Tuấn, chẳng biết thế nào nhưng có vẻ nàng đã hiểu ra gì đó, sợ tới mức ngậm chặt miệng, cuối cùng vẫn không quên lườm Ngưu Từ Dương.



Khi bọn họ nói chuyện, phía bên Du Tiểu Mặc và hắc y nhân cũng gần tới hồi kết.



Rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu của hắc y nhân này rất phong phú, nhưng tu vi của hắn lại thấp hơn Du Tiểu Mặc, càng kéo dài, sự chênh lệch càng hiện rõ.



Hai tay Du Tiểu Mặc đã đeo thêm một đôi găng tay màu vàng, được chế thành từ tơ vàng của Kim Sí trùng, mặc dù nhìn có vẻ thô kệch, hơn nữa kiểu dáng rất khó coi, nhưng hiệu quả thì cực kỳ tuyệt vời, mới nãy chính hắn đã dùng đôi găng tay này để bẻ gãy trường kiếm của hắc y nhân đó.



Còn chuôi kiếm gãy lúc này đang cắm trước ngực gã.



Ánh mắt trống rỗng của hắc y nhân càng ngày càng trở nên vô lực vì sinh mệnh xói mòn, bên trong hiện ra một màu tro tàn, còn có chút khó tin lờ mờ lóe lên.



Du Tiểu Mặc không đâm kiếm thẳng vào tim gã, nếu không gã đã chết từ lâu rồi, còn đâu một hơi để thoi thóp như lúc này, hắn muốn biết vì sao người này lại đánh lén mình, có phải liên quan tới tia sáng lóe lên dưới hẻm núi không.



Nhưng không đợi Du Tiểu Mặc hỏi, đầu hắc y nhân nặng nề rũ xuống, gã đã chết.



Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt gã, phát hiện gã đã chết hẳn, chẳng lẽ sợ hắn nghiêm hình bức cung, cho nên chọn cách tự sát sao?



Hóa ra hắn nhìn giống ác nhân như vậy!



Du Tiểu Mặc thu ánh mắt, quay đầu nhìn về phía đám người Tạ Tuấn đang đứng, hắn đã phát hiện ra sự có mặt của bọn họ từ trước, chẳng qua lúc ấy không thèm đếm xỉa tới mà thôi.



Lúc này vừa nhìn mới phát hiện hóa ra là “người quen cũ”, đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng gặp phải.



Đến bây giờ đám Mạc Tuyết mới phát hiện hóa ra người khiến họ kiêng kỵ nãy giờ lại là người quen.



Ngay từ đầu chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, bọn họ không nhận ra ngay, dù sao cũng chỉ gặp có hai lần thôi mà, mãi tới khi Du Tiểu Mặc quay người lại, gương mặt đó mới hoàn toàn lộ ra.



Biểu lộ của Mạc Tuyết và Mạc Phỉ khó coi như ăn phải phân, mắt trợn to, miệng không khép lại được, rõ ràng là sự thật đang đùa giỡn các nàng, người các nàng luôn khinh thị xem thường lại là cường giả chân chính sao?



Phản ứng khác với hai cô nàng, ánh mắt Tạ Tuấn nhìn chằm chằm vào găng tay của Du Tiểu Mặc không hề rời mắt, gã tận mắt nhìn thấy hắn dùng đôi găng tay này chặt gãy trường kiếm của đối thủ thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK