Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Lý Thiên Dật đã sớm phát hiện ra sự xuất hiện của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, vốn định đi qua, nhưng Đường Ngọc Lân lại né tay y ra, ngồi xuống thu nhặt linh thảo rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, vì vậy Bách Lý Thiên Dật đành phải ngồi xuống thu nhặt dùm.



Bách Lý Thiên Dật khẽ mắng, “Sớm biết như vậy đáng lẽ phải để cho họ thu dọn hết quầy hàng rồi mới đi.”



Đường Ngọc Lân thờ ơ liếc nhìn y một cái, nói: “Ngươi muốn mua linh thảo sao, ta có thể bán rẻ cho ngươi một chút.”



Nghe nói thế, Bách Lý Thiên Dật lập tức vui vẻ, “Vậy thì tốt quá, ở đây ngươi còn dư bao nhiêu, ta muốn mua hết.”



Đường Ngọc Lân thật sự tính toán, sau một lát mới nói: “Nguyên Đương đan còn lại mười lăm bộ, ta lấy ba mươi điểm thôi, Hoạt Huyết đan còn mười tám bộ, ta lấy ba mươi sáu điểm, Chân Dương đan còn chín bộ, ta cũng lấy ba mươi sáu điểm là được, tổng cộng là một trăm linh hai điểm.”



“Thật là rẻ.” Bách Lý Thiên Dật cười ha hả, rồi lấy thẻ đưa cho Đường Ngọc Lân, “Tự ngươi trừ đi, trừ sai cũng không sao, coi như là ta trả thêm cho ngươi.”



“Không.” Đường Ngọc Lân lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta là thương nhân đứng đắn, tuyệt đối không lừa điểm số của khách.”



“Ừ, ta biết Ngọc Lân rất đứng đắn, ta chỉ đùa thôi.” Đối với Đường Ngọc Lân, Bách Lý Thiên Dật ngoan ngoãn phục tùng tới tình trạng “Thê nô” luôn rồi, chính là cái kiểu Đường Ngọc Lân nói gì thì cái đó mới đúng.



Du Tiểu Mặc nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ, khóe miệng cũng giật giật vài cái, hắn đã mua linh thảo của Đường Ngọc Lân vài lần, có thể nói rõ ràng là cái giá kia tuyệt đối không rẻ tẹo nào, thậm chí còn đắt gấp đôi so với giá mà hắn mua được, vậy mà cái tên Bách Lý Thiên Dật này mua ngay không chớp mắt, nhưng sau khi hắn nhìn thấy thẻ của Bách Lý Tiểu Ngư, lập tức hiểu rõ, Bách Lý Thiên Dật có một tấm thẻ màu tím, bảo sao bị lừa một đống điểm mà vẫn cười hì hì.



Lại bán được sạch bách linh thảo trong một lần, tâm trạng của Đường Ngọc Lân rất tốt, rốt cục cũng chú ý tới sự hiện diện của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, có điều hắn không biết Lăng Tiêu, nhưng vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc vốn còn ngơ ngác, sau đó nhíu mày, ném ra một lúc ba câu hỏi: “Ngươi muốn lấy linh thảo hả? Không phải là ngày mai sao? Chẳng lẽ ta nhớ sai?”



Du Tiểu Mặc cười nói: “Ngươi không nhớ lầm, ta không phải tới lấy linh thảo, ta muốn mua linh thảo để luyện linh đan khác.”



Đường Ngọc Lân thuận miệng hỏi một câu, “Linh đan gì, có khi ta cũng có.”



Du Tiểu Mặc không ngờ Đường Ngọc Lân lại nói tiếp, liền trả lời: “Là Thiên Linh đan và Thanh Tâm đan.”



Đường Ngọc Lân chẳng cần do dự, dùng vẻ mặt mong đợi nhìn hắn: “Ta có, ngươi muốn mua không?”



Nghe câu này, Du Tiểu Mặc vốn còn cho là Đường Ngọc Lân không có, lập tức lộ ra nét mặt kinh hỉ, cũng đỡ công hắn phải tới quầy khác mua, hơn nữa mua của người quen có khi còn được giảm giá không chừng, “Vậy thì tốt quá, ngươi còn bao nhiêu.”



Đường Ngọc Lân đáp: “Ta tích trữ không ít, mỗi loại có tầm trăm bộ, nhưng ta không mang đến, nếu ngươi muốn mua thì tới phòng ta lấy, hoặc ta xem lúc nào đưa qua cho ngươi?”



“Bây giờ ta đang rảnh, ta đi cùng ngươi tới lấy đi.”



“Vậy thì tốt, chúng ta đi luôn.”



Hai người vừa thương lượng xong, có vẻ quên mất bên cạnh họ còn có Lăng Tiêu và Bách Lý Thiên Dật, chuẩn bị rời khỏi nơi này, hai người nào đó bị mặc kệ một bên.



Đường Ngọc Lân đã muốn đi, đương nhiên Bách Lý Thiên Dật cũng đi cùng rồi, động tác này khá nhất trí với Lăng Tiêu cũng bị bỏ rơi bên kia, Bách Lý Thiên Dật nhìn Lăng Tiêu thảnh thơi đi phía sau, “Lăng Tiêu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”



Lăng Tiêu lười biếng liếc qua một cái, “Ừm.”



Bách Lý Thiên Dật: “…”



“Du Tiểu Mặc là người của ngươi đúng không, hắn đắc tội Sài gia, tuy Sài gia kiêng dè học viện Đạo Tâm, nhưng Sài Chính là kiểu người sẽ không từ bỏ ý đồ, một chiêu không thành, Sài Chính sẽ không bỏ qua.” Bách Lý Thiên Dật đi mãi cũng chán, liền tìm một đề tài bắt chuyện.



Lăng Tiêu thờ ơ nói: “Hắn sẽ không có cơ hội đâu.”



Bách Lý Thiên Đật nhìn chằm chằm Lăng Tiêu vài giây, đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa, chủ đề cứ như thế dừng lại.



Phòng của Đường Ngọc Lân nằm trong khu phòng đơn, tu vi của hắn không cao nhưng lại có bản lĩnh thuê một phòng đơn, đối với nhiều học sinh khác mà nói thì Đường Ngọc Lân đã được gọi là đứng ở tốp những “Người giàu có” rồi.



Thực ra Du Tiểu Mặc cũng tò mò vì sao mỗi ngày Đường Ngọc Lân đều có nhiều linh thảo tới vậy, nhưng gì thì gì đây cũng là chuyện riêng của người ta, hắn không tiện mở miệng hỏi được, đành phải kiềm nén sự tò mò lại.



Để bảo quản linh thảo cấp năm, Đường Ngọc Lân còn cố tình nhờ người chế tạo một cái hộp ngọc rất lớn, hộp ngọc kia để bên trong phòng hắn, gần như đã chiếm hết một phần mười không gian phòng, bên trong có hơn một ngàn cây linh thảo.



Chỗ linh thảo này đã được Đường Ngọc Lân tích trữ thật lâu, bình thường hắn chỉ bán linh thảo cấp bốn, linh thảo cấp năm xưa nay rất khó bán, dần dà liền tồn đọng rất nhiều.



Nhưng một bộ nguyên liệu để luyện Thiên Linh đan những ba điểm, một trăm bộ là ba trăm điểm, ngoại trừ mua nguyên liệu luyện Thiên Linh đan thì Du Tiểu Mặc còn muốn mua cả nguyên liệu của Thanh Tâm đan nữa, nhưng trong thẻ của hắn chỉ có hơn ba trăm điểm, đành phải mua mỗi loại một nửa, cũng may mà Đường Ngọc Lân đồng ý đợi tới khi hắn kiếm đủ điểm lại bán tiếp, lúc nào cũng có thể qua mua.



Tạm biệt Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi tới chỗ Cống trưởng lão, phòng hắn đã sắp đến kỳ hạn, trong thẻ chỉ còn dư lại chín mươi điểm, đủ cho hắn thuê tiếp bảy ngày nữa, còn Lăng Tiêu, y tiếp tục thuê năm ngày, cũng không biết vì sao, nhưng có vẻ Lăng Tiêu không muốn tốn quá nhiều điểm số, chẳng biết tích lũy vào để làm gì.



Lại tạm biệt Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc trở về phòng mình, còn bất ngờ gặp được Ninh Tĩnh đạo sư ở bên ngoài, tới lúc hỏi thăm mới biết được, thì ra Ninh Tĩnh đạo sư nghe người khác nói Du Tiểu Mặc tới tìm mình, cứ cho là hắn có chuyện gì gấp lắm, nên chủ động tới tìm.



Bởi vì đám Xà Cầu còn đang tu luyện trong phòng cho nên Du Tiểu Mặc không tiện mời Ninh Tĩnh đạo sư vào ngồi, đành phải thất lễ đứng nói chuyện ở bên ngoài, lúc đề cập tới việc mình đã lên cấp, phản ứng của Ninh Tĩnh đạo sư không có gì kì lạ, đại khái là đã bị đả kích quá nhiều rồi, lúc này biết tin hắn lên cấp lại thành ra bình tĩnh.



Chỉ là vì tư liệu đã chuyển lên trên rồi, cho nên lúc này khó mà sửa lại.



Ninh Tĩnh đạo sư liền nói hắn đợi đến khi nào tìm được cơ hội sẽ báo lên, hàn huyên thêm một lát mới rời khỏi.



Tiễn Ninh Tĩnh đạo sư đi, Du Tiểu Mặc vội vội vàng vàng quay về phòng, trong thẻ đã không còn bao nhiêu điểm, bây giờ hắn thực sự cần kiếm thêm, cộng với việc hắn vừa lên cấp, cho nên cũng có chút xíu mong đợi với linh đan cấp năm.



Trong lúc luyện đan, Bách Lý Tiểu Ngư đã tới tìm hắn, ba mươi bộ nguyên liệu được Du Tiểu Mặc chia cho đã được Bách Lý Tiểu Ngư luyện thành linh đan hết, tổng cộng có hai mươi lăm viên, bị hỏng năm viên, xác xuất thành công này cũng rất cao.



Nhưng vì tốc độ luyện đan của Bách Lý Tiểu Ngư khá chậm, hôm qua Đường Ngọc Lân lại mang linh thảo tới, Du Tiểu Mặc thấy Bách Lý Tiểu Ngư còn chưa dùng hết, cho nên không chia thêm nữa, sau khi đi ra ngoài, Bách Lý Tiểu Ngư vốn còn muốn rủ Du Tiểu Mặc cùng đi bày quầy, nhưng vì Du Tiểu Mặc đang bận rộn, thế là đưa luôn ba mươi viên linh đan mình đã luyện xong từ hôm trước nhờ Bách Lý Tiểu Ngư mang đi bán hộ.



Bách Lý Tiểu Ngư nhận được nhiệm vụ lập tức hớn hở chạy tới bày quầy, Du Tiểu Mặc không sợ người khác bắt nạt hắn, chỉ cần ném hai chữ Bách Lý ra, chắc những người có đầu óc cũng biết đây là người không thể đắc tội.



Buổi chiều, quả nhiên Bách Lý Tiểu Ngư thắng lợi trở về, tuy thời gian thu quán muộn hơn Du Tiểu Mặc rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng bán hết trong ngày.



Ba mươi viên linh đan của Du Tiểu Mặc là một trăm hai mươi điểm, vốn hắn còn định trả công cho Bách Lý Tiểu Ngư, nhưng dù hắn nói gì thì người nọ cũng không chịu, bảo là mình tự nguyện, Du Tiểu Mặc cũng không kiên trì nữa, sau đó đem một nửa linh thảo khác Đường Ngọc Lân đưa tới hôm qua cho hắn, Bách Lý Tiểu Ngư có vẻ đã luyện đan bán đan tới nghiện rồi, vừa nhận được linh thảo lại trốn trong phòng luyện đan.



Hai người dường như không hề để ý tới chuyện bên ngoài, có Đường Ngọc Lân tự tới đưa linh thảo, cho nên mấy ngày kế tiếp, cả Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư gần như không bước chân ra khỏi phòng, bởi vậy không biết việc săn bắt yêu thú của Lăng Tiêu đã gây xôn xao toàn bộ học khu B, đặc biệt là những yêu thú đã bắt được kia, y không bán cho học sinh, mà làm một khoản giao dịch với học viện.



Chờ Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng, chuyện này đã xảy ra được mấy ngày rồi.



Mấy ngày nay hắn tôi luyện kỹ thuật luyện đan của mình rất nhiều lần, kết quả là luyện hết sạch một trăm bộ nguyên liệu mua được ở chỗ Đường Ngọc Lân, tuy vẫn chưa mang linh đan đi bán, nhưng Du Tiểu Mặc có thể đoán được, số điểm trên thẻ của hắn sẽ trở về sớm thôi.



Buổi sáng hôm nay, Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư rốt cục cũng “Xuất quan” rồi.



Chỉ là lần này không phải do muốn đi bán linh đan, mà là Ninh Tĩnh đạo sư đã phái người đến thông báo cho họ, nói là lớp học đã sắp xếp xong, bảo hai người đi học.



Vị đạo sư dạy họ không thích nhất là tân sinh đi học muộn trong buổi học đầu tiên, cho nên hai người còn được căn dặn phải tới thật sớm, tránh để lại ấn tượng xấu cho đạo sư.



Bởi vì Ninh Tĩnh đạo sư chưa nói cho hắn biết sau khi lên cấp liệu có được chia lớp lại không, mà đạo sư dạy riêng thì hắn vẫn chưa chọn được, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định cứ đi tới lớp hạng ba như trước.



Chỉ là hắn không học cùng lớp với Bách Lý Tiểu Ngư, tuy khoảng cách không xa, nhưng cũng không ngắn, thời điểm đi tới khu phòng học bọn họ đã phải tách ra.



Vốn Du Tiểu Mặc còn nghĩ mình có thể tới lớp đúng giờ cơ, nhưng không ngờ, trên đường lại gặp phải một người quái dị, làm cho hắn không chỉ muộn học, mà còn quên mất phải vào lớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK