Đi vào trong tháp, Du Tiểu Mặc cảm giác được một mảnh hào quang chói mắt, là ánh sáng vàng mà tự tháp phát ra, bên trong cũng giống như bên ngoài, được xây dựng từ một loại khoáng chất màu vàng, đừng bảo cái thứ này chính là tường Thời Gian chứ?
Du Tiểu Mặc vất vả lắm mới thích nghi được.
Tầng đầu tiên của tòa tháp trống trải, lướt qua thì có vẻ như không có gì, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy thực ra trên vách tường được điêu khắc rất nhiều bức bích họa sống động.
Du Tiểu Mặc vừa đi dần vào trong, vừa quan sát, càng xem càng kinh ngạc.
Những bích họa này miêu tả cùng một người đang làm những tư thế khác nhau, thoạt nhìn rất giống tu luyện.
Tu vi của Du Tiểu Mặc khá cao, nhìn một hồi đã biết rõ người trong bích họa đang diễn luyện các loại công pháp và kỹ pháp, chỉ là cấp bậc không cao lắm, chẳng lẽ, càng đi lên trên, đẳng cấp của công pháp và kỹ pháp càng cao hơn?
Ôm tâm trạng nghi ngờ, Du Tiểu Mặc bắt đầu nhìn xung quanh tìm cầu thang. Hắn không mất bao nhiêu thời gian đã tìm ra cầu thang lên tầng thứ hai, bởi vì cầu thang được làm bằng gỗ, lại còn mang một màu nâu đỏ, rất dễ gây chú ý.
Tầng thứ hai không còn ánh vàng rực rỡ nữa, trên vách tường cũng không điêu khắc bích họa, mà có tới mười pho tượng tôn quý được đặt ngay ngắn, những pho tượng này nằm sát vách tường, nét mặt vui mừng, bực tức, hoặc hạnh phúc, cũng có tham lam, hay giận dữ, hoặc là buồn, hay là ác… Gần như biểu lộ của mỗi pho tượng đều khác nhau, trong sự sinh động kia lộ ra một chút khí tức sát phạt.
Những người này là ai?
Du Tiểu Mặc cảm thấy nghi hoặc, nhưng rất nhanh hắn đã tìm thấy cầu thang đi lên tầng thứ ba.
Mỗi lần đi lên trên, hắn đều nhìn thấy các loại đồ vật khác nhau, chỉ là không thấy cái thứ tường Thời Gian kia đâu, mãi tới khi hắn đứng ở tầng thứ sáu, trước cầu thang lên tầng thứ bảy, cũng là tầng cao nhất của tòa tháp, Du Tiểu Mặc không nén nổi một tiếng thở dài.
Thiên Tâm nói, có thể đi vào tường Thời Gian hay không là một loại kỳ ngộ, nhưng trong kỳ ngộ này còn có kỳ ngộ khác, chỉ là phải xem vào tạo hóa và vận khí của mình thôi. Hắn đi từ tầng thứ nhất lên tầng thứ sáu, kết quả là chẳng thấy được gì, điều duy nhất có thể giải thích đó là, hắn không có kỳ ngộ.
Nghĩ vậy, sao hắn có thể nén nổi tiếng thở dài kia đây, cho tới nay vận khí của hắn đều rất tốt mà.
Du Tiểu Mặc nhìn những bậc dẫn lên tầng thứ bảy, nghĩ thầm, nếu như lần này vẫn không tìm thấy, cũng đành phải cam chịu thôi.
Có lẽ do tuổi tác của cầu thang đã quá cao, mỗi lần dẫm lên lại kêu cót két, như thể sẽ hỏng bất cứ lúc nào, làm Du Tiểu Mặc vừa đi vừa run sợ, đã bao nhiêu năm rồi không tu sửa vậy hả?
Chỉ là khi cảnh tượng của tầng thứ bảy xuất hiện trước mặt Du Tiểu Mặc, hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu, xem ra lần này thật sự không có cơ duyên rồi.
Tầng bảy còn quạnh quẽ hơn cả tầng một, ít nhất tầng một còn có rất nhiều bích họa, nhưng nơi này chỉ có một pho tượng mà thôi, hắn không có bệnh về mắt, chắc chắn không thể nhìn lầm được đâu. Nơi này chỉ có đúng một pho tượng cao ba bốn thước, hoàn mỹ không chút tì vết, pho tượng khắc họa một nam nhân anh tuấn bất phàm, lông mày cao vút, mặc dù chỉ là một pho tượng, nhưng với ánh mắt coi trời bằng vung kia, vẫn có thể cảm giác được, người này là một vương giả đứng trên chúng sinh.
Du Tiểu Mặc đi lên xem, nhìn thấy ba thứ lớn rất cứng cáp —— Thông Thiên Đế.
Du Tiểu Mặc đột nhiên sáng dạ, đừng bảo người này là điện chủ của Thông Thiên Điện nha?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài pho tượng đột nhiên toát ra một đợt tia sáng mãnh liệt, ngay lúc Du Tiểu Mặc còn chưa kịp phản ứng, hào quang đã che khuất hắn, đợi sau khi hào quang tán đi, làm gì còn bóng dáng Du Tiểu Mặc ở nơi này nữa.
…
Du Tiểu Mặc có một giấc mộng, hắn mơ thấy mình bị nổ chết, sau đó xuyên qua một nơi tên là đại lục Long Tường, ở nơi này, hắn vẫn tên là Du Tiểu Mặc, cũng trở thành đệ tử của môn phái lớn nhất phía nam, sau đó hắn gặp một người gọi là Lâm Tiếu, là đại đệ tử của chưởng môn, rất nhiều người đều nói, trong tương lai y sẽ trở thành chưởng môn của phái Thiên Tâm.
Lâm Tiếu đối xử với hắn rất tốt, tuy bọn họ ở khác hệ, nhưng y thường xuyên tới gặp hắn. Khi đó hắn đang bàng hoàng vì cô đơn lẻ loi ở thế giới xa lạ, sự xuất hiện của y như cơn mưa mát xoa dịu tâm hồn trống trải của hắn (?), từ nay về sau hắn không thể tự kiếm nén mà yêu Lâm Tiếu.
Nhưng mà, trong mỗi một cuộc tình đẹp, luôn xuất hiện vài kẻ như nam thứ, nữ thứ độc ác.
Hắn gặp gỡ tiểu sư muội Thang Vân Kỳ của Lâm Tiếu, Thang Vân Kỳ yêu Lâm Tiếu, sau khi biết được tình cảm giữa hắn và Lâm Tiếu liền dùng đủ mọi thủ đoạn để cản trở, hãm hại, ngáng chân, chơi xấu, đủ các loại chuyện độc ác xảy ra tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Đáng tiếc là ả không thực hiện được, Lâm Tiếu đã cứu hắn, hơn nữa còn thất thủ giết chết Thang Vân Kỳ, sợ bị người khác phát hiện, hai người họ đã xử lý thi thể của Thang Vân Kỳ, cuối cùng làm bộ trở về phái Thiên Tâm như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó hai người họ bắt đầu một bước lên mây, Lâm Tiếu thành công ngồi vào ngôi vị chưởng môn của phái Thiên Tâm, còn hắn cũng trở thành một đan sư cao cấp, dùng một cước đạp bay Khổng Văn, tự mình lên làm phong chủ Đô Phong.
Vốn tưởng rằng từ nay về sau sẽ hạnh phúc mãi mãi, nhưng trong đêm đen tối ấy, người yêu của hắn – Lâm Tiếu hóa thân thành lệ quỷ, moi sống tim hắn, máu chảy thành sông.
Rồi hắn bị đánh thức, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là —— Ác mộng lừa bịp!
…
Ánh nắng sáng người chiếu qua rèm cửa sổ, Du Tiểu Mặc theo bản năng đưa tay che mắt, lại phát hiện gối đã ướt đẫm, hắn khóc? Hay là mồ hôi?
“Ngốc, đừng bảo anh đang gặp ác mộng nha?”
Chỗ tối duy nhất trong phòng, cũng chính là cửa ra vào, có một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng lặng, Du Tiểu Mặc có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn của người nọ, sóng mũi cao, mày kiếm, không nơi nào không triển khai khí thế ngang ngược khoa trương.
Du Tiểu Mặc trợn tròn hai mắt, có phải hắn đang nằm mơ không, người này là Du Bách sao?
Không đúng, chẳng phải Du Bách xuất hiện trong phòng hắn là một chuyện rất bình thường hả, tại sao hắn lại có nghi vấn kiểu này? Trong nháy mắt, đủ các câu hỏi ùn ùn kéo đến.
Du Tiểu Mặc đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, sao cứ cảm giác có chỗ nào kỳ quái, nhưng dù nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.
Du Bách không thấy hắn đáp lại, đi ra khỏi bóng tối, dùng một loại giọng điệu rất thiếu kiên nhẫn để nói: “Ngốc, anh không sao chứ?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, nhíu mày nhìn đứa em trai phát dục quá độ trước mắt, rõ ràng chỉ nhỏ hơn hắn đúng một tuổi, mà vóc người lại cao lớn tới nhường này, cái thân hình 1m83 này làm hắn nhìn lần nào là cảm thấy ước ao ghen tị lần đó, ấy là còn chưa nói tới việc nó còn có một khuôn mặt tuấn tú tới cực điểm, nhiều người lần đầu gặp họ đều cho rằng hắn mới là em.
Nhà họ Du có tổng cộng năm thành viên, ba, mẹ, Du Lộ, Du Bách và hắn.
Thoạt nhìn thì đây là một gia đình rất bình thường, nhưng thật ra lại rất kỳ lạ, mà cái thứ kỳ lạ kia chính là chỉ hắn.
Ba của hắn tên là Du Vinh, lúc còn trẻ là một người phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt, vẻ ngoài anh tuấn suất khí, không biết đã quyến rũ chết bao nhiêu người, sau đó bị mẹ Minh Tĩnh trói buộc, mẹ hắn là một tiểu mỹ nhân rất dịu dàng, trên người cứ tự nhiên mà tản ra một loại khí chất ưu nhã, ba đã bị mẹ hấp dẫn như vậy, vừa nhìn thấy bà đã yêu, từ đó quyết một lòng với vợ.
Du Lộ là anh trai của hắn, cũng rất đẹp trai, là một nhân vật phong vân ở trường, còn là hội trưởng hội học sinh nữa, là một thiên tài mưu mộ, chưa tốt nghiệp đã chia sẻ chuyện công ty giúp ba, làm ăn quyết đoán, dứt khoát mạnh mẽ, nói trúng tim đen, thủ đoạn tàn nhẫn, trong một năm ngắn ngủi đã có thanh danh là ‘Diêm Vương’ trong giới kinh doanh.
Trong một gia đình hào quang chiếu rọi ấy, Du Tiểu Mặc hắn trở thành khuyết điểm duy nhất, mà khác biệt nhất chính là, chỉ mỗi tên hắn là có ba chữ thôi.
Thực ra vẻ ngoài của hắn cũng không tệ, nhưng nếu so sánh với bốn thành viên khác trong gia đình thì đúng là kém không chỉ một đoạn, hơn nữa thành thích của hắn thường thường, không như Du Lộ và Du Bách, trời sinh đã có IQ cao, cho dù không cần học cũng có thể đứng đầu.
Bị hai anh em che khuất như vậy, hắn không bao giờ thoát thân được, hơn nữa trong rất nhiều gia đình, đứa con ở giữa thường không được sủng ái, nhà hắn cũng thế.
Trong mắt ba chỉ có mẹ, trong mắt mẹ chỉ có Du Bách, còn trong mắt Du Lộ và Du Bách… Có hắn. Nhưng hắn tình nguyện không cần, sở dĩ hai tên này nhớ thương hắn là vì thích bắt nạt hắn ấy.
Tựa như Du Bách, rõ ràng trong nhà có nhiều phòng như vậy, nhưng hết lần này tới lần thích đòi ở cùng phòng với hắn, còn nói gì mà sợ hắn học xấu, cho nên muốn tự giám hộ, đúng là quái đản.
Du Tiểu Mặc đã kháng nghị rất nhiều lần, nhưng lần nào Du Bách cũng giả bộ đáng thương trước mặt mẹ, sau đó mẹ sẽ bảo hắn không hiểu chuyện, rồi thì bắt nạt em, đủ các thể loại trên đời, hoàn toàn bác bỏ lời kháng nghị của hắn.
Du Tiểu Mặc cảm thấy sinh hoạt bên trong gia đình như vậy, áp lực quá quá lớn.
Hắn thường xuyên cho rằng có khi mình là đứa được nhặt ở đâu cũng khó nói, nhưng chân tướng chỉ có một, hắn đúng là đứa con của nhà họ Du.
Bởi vì hắn giống bà nội quá cố, tính tình cũng giống bà lắm, cho nên ông nội thương hắn nhất, ông nội đang dưỡng sinh ở nước ngoài, đáng tiếc khoảng cách quá xa, hai ông cháu hắn có thể gặp nhau mấy lần một năm cũng không tệ rồi.
“Ngốc, chẳng lẽ anh muốn đi học muộn ngay ngày đầu tiên vào đại học sao? Lại còn bày ra bộ dạng ngu xuẩn hết biết này nữa, đến muộn thì chớ trách tui.” Rốt cuộc Du Bách cũng mất hết kiên nhẫn, ném mấy lời này rồi quay lưng đi khỏi phòng, đột nhiên nghĩ gì lại quay đầu lại, “Còn nữa, đồng phục đại học của anh đang ở trong phòng tui, tự mình qua lấy đi.”
Sau đó cửa đóng lại, vang lên một tiếng ‘Rầm’
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, rốt cuộc thì hắn cũng biết chỗ nào kỳ lạ rồi.