Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

�T BAO DUNG



Lăng Tiêu bị một cơn đau nhẹ làm tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy phu nhân nhà y đang ngã vào giữa hai chân của y, đầu đang đặt vào cái nơi đang chuẩn bị thức tỉnh.



Vừa ra đã khao khát như vậy, Lăng Tiêu tỏ vẻ y rất thích, tuy bị đập vào có chút đau, nhưng vẫn trong phạm vi y chịu đựng được.



Du Tiểu Mặc bị ngã mà chóng mặt, hắn chỉ biết mình đập đầu vào một nơi mềm mại, nhưng còn chưa kịp hắn suy tư xem chỗ nào mà mềm mại thế, cái chỗ kia đã từ từ cứng ngắc…



“Phu nhân, em nhiệt tình như vậy, vi phu rất vui mừng.”



Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp rất bất thường của Lăng Tiêu, nhưng có thể mơ hồ nghe được sự hưng phấn ẩn ẩn trong đó.



Du Tiểu Mặc ngẩng đầu mới phát hiện hắn đang ngã vào giữa hai chân Lăng Tiêu, chẳng phải cái thứ nóng hổi dưới lớp vải kia chính là thủ phạm thường xuyên làm hắn không xuống giường được sao, mới có vài giây, cái thứ kia đã dựng thành lều vải, đang đâm vào mặt hắn…



Anh trai à, thương lượng, chúng ta có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra không hả?



Lăng Tiêu không xách hắn lên, ngược lại còn đè đầu hắn xuống.



Du Tiểu Mặc vừa định đứng lên đã bị đè lại, dù cách một lớp quần nhưng hắn vẫn có thể ngửi được cái mùi nồng nặc của giống đực này, nặng miệng quá, mặt Du Tiểu Mặc đã đỏ bừng.



Lăng Tiêu dùng ngón cái ma sát môi hắn, tình sắc nồng nặc, giống như đang có ý đồ gì đó, đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.



Da đầu Du Tiểu Mặc tê dại.



“Hiếm lắm phu nhân mới nhiệt tình như vậy, không bằng…” Âm thanh như ác ma của Lăng Tiêu bỗng vang lên.



Du Tiểu Mặc không đợi y nói câu tiếp theo, vội vàng đẩy tay y ra, dùng toàn bộ tứ chi, leo xuống khỏi người y, sắp chạy tới an toàn rồi.



Nếu Lăng Tiêu buông tha cho hắn như vậy thì quá có lỗi với bản thân, tóm ngay một chân của của hắn kéo về, vừa kéo vừa dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Đừng gấp như thế, đêm còn rất dài, chúng ta sẽ từ từ thưởng thức…”



Du Tiểu Mặc: “…”



Một lần sảy chân, ôm hận ngàn đời!



Về sau phải nhớ không được đắc trí quá mức!



Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc dậy sớm hơn bình thường, đây là một ngày kỳ tích mà hắn có thể dậy sớm sau một đêm túng dục.



Buổi chiều, Nhan Huy kéo đại thúc xuống tầng sáu mươi tìm hắn, một người quá mức hiếu động, một người ngại ngùng rụt dè, kết quả là gà bay chó chạy. Du Tiểu Mặc còn định kiểm tra mấy thứ Thôn Kim thú và Kim Sí trùng trộm được, bọn họ vừa tới, đành phải gác lại. Vừa vào phòng không bao lâu, Nhan Huy liền nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm.



Du Tiểu Mặc bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, không nhịn được hỏi: “Ngươi nhìn gì?”



Nhan Huy nhún nhún vai: “Cũng không có gì, ta thấy ngươi cứ xoa cằm mãi, có phải miệng khó chịu không?”



Du Tiểu Mặc vội vàng thả tay xuống như bị phỏng, vừa cười gượng, vừa nói sang chuyện khác: “Không có gì, đúng rồi, các ngươi tìm ta có chuyện gì không?”



“Ta cùng Vinh ca chuẩn bị ra ngoài, cho nên mới hỏi ngươi có muốn đi cùng không?” Nhan Huy cũng theo hắn, không tiếp tục chủ đề xoa cằm nữa, sau khi khiêu chiến đấu kết thúc, bọn hắn vẫn vội vàng tu luyện, bây giờ mới có thời gian, cho nên muốn đi ra ngoài dạo chơi, thay đổi tâm trạng.



“Các ngươi đi đi, ta có chút việc, tạm thời không muốn ra ngoài.” Du Tiểu Mặc nghĩ đến giao dịch hội Trung Đình sẽ diễn ra vào hai ngày sau, liền từ chối.



Nhan Huy thất vọng.



Trình Hướng Vinh săn sóc nói: “Vậy ngươi bận gì thì cứ làm đi, hai chúng ta đi là được.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đưa mắt nhìn họ rời đi.



Đóng cửa lại, Du Tiểu Mặc lập tức chạy về phòng, hai ngày này Lăng Tiêu không rời khỏi phòng một bước, cả ngày lười biếng trên giường, không biết là lại lên cơn lười, hay đang làm gì nữa.



Du Tiểu Mặc bò lên giường, lần này hắn rất cẩn thận, ngã một lần khôn ra nhiều, giáo huấn lần trước khắc quá sâu.



Thôn Kim thú và Kim Sí trùng điên cuồng lấp đầy bốn cái túi trữ vật, mỗi đứa hai cái, Du Tiểu Mặc tra một chút, đồ đạc bên trong chồng chất bừa bộn, để cho tiện, hai đứa còn dọn luôn cả tủ của người ta.



Mặc dù hơi phiền toái, nhưng không ảnh tưởng đến tâm trạng tốt của hắn.



Du Tiểu Mặc bỏ hết mấy vật không có giá trị, ví dụ như tủ, bình hoa, mấy món trang trí vào một túi, còn dư lại bỏ vào túi khác.



Túi trữ vật của phủ thành chủ lớn hơn loại hắn mua nhiều, cái lớn nhất phải hơn một ngàn mét vuông.



Du Tiểu Mặc phân loại mấy thứ, liền đặt linh thảo vào từng một hộp ngọc đặt lên giường, mới mấy phút, giường lớn đã bị hắn đặt đầy thứ.



Du Tiểu Mặc lấy ra mười cái hộp ngọc cuối cùng, bên trong đều là linh thảo thành thục, nhưng cấp bậc không cao lắm, tất cả dưới cấp mười, may mà chất lượng đều thuộc thượng phẩm.



Nhưng hắn vừa lấy ra đã phát hiện không có chỗ để, một đống bừa bộn, chỉ còn lại có… Du Tiểu Mặc lén lút nhìn Lăng Tiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, lấy một cái hộp ngọc, thận trọng đặt trên bụng y, thấy y không có phản ứng, lại đặt cái thứ hai lên, sau đó là cái thứ ba, thứ tư… Mãi đến khi đặt đủ cả mười hộp mới thôi.



“Phì!”



Vừa lấy tay ra, Du Tiểu Mặc đã không nhịn cười nổi.



Trời có thể làm chứng, hắn tuyệt đối không có ý đâu.



Lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên chuyển động, nâng cánh tay lên đụng phải bình bình lọ lọ bên cạnh, phát ra tiếng lanh canh, leng keng, mặc dù dễ nghe, nhưng đối với đầu sỏ gây nên lại như tiếng đòi mạng.



Du Tiểu Mặc nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng thu hết mấy thứ trên giường vào không gian, vừa ngẩng lên đã gặp phải cặp mắt đen huyền sâu thẳm, ánh mắt bình thản tới mức làm lông tơ trên tay hắn dựng đứng.



Du Tiểu Mặc chớp mắt vài cái, nhe răng cười, ánh mắt thoáng nhìn mấy cái hộp còn đang đặt trên bụng Lăng Tiêu, nụ cười lập tức cứng lại, “Em lấy ra giúp anh…”



Trước khi hắn kịp động thủ, Lăng Tiêu đột nhiên trở mình, mấy cái hộp đồng loạt rơi xuống, linh thảo văng tứ tán.



Hai tay đang vươn của của Du Tiểu Mặc lại yên lặng rút về.



Lăng Tiêu lấy tay chống cằm, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Nếu biết em thấy nhàm chán như vậy, ta sẽ tiếp tục song tu với em, em nói xem có đúng không nào?”



Du Tiểu Mặc cụp đầu, “Em đâu có nhàm chán, mấy cái hộp đâu có đè chết anh, làm gì mà so đo như vậy.”



“Vậy em cần ta nói lời cảm tạ sao?” Lăng Tiêu lạnh lùng nói.



“… Không cần.”



Lăng Tiêu đột nhiên nắm mũi hắn kéo qua.



“Gãy mũi mất.” Du Tiểu Mặc vội vàng chủ động bổ nhào qua.



Lăng Tiêu ôm lấy hắn, hừ một tiếng: “Ta khi dễ em rồi hả, bộ dạng như cô vợ nhỏ.”



Du Tiểu Mặc điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, cảm giác sắp phải trả giá tới nơi, hắn đột nhiên nghĩ ra cách đối phó với Lăng Tiêu rồi, hai tay ôm chặt cổ y, đầu tựa vào vai y, nhõng nhẽo: “Đương nhiên là anh khi dễ em, không phải mượn bụng anh dùng một chút thôi sao, đừng nhỏ mọn như vậy là, đại trượng phu phải biết bao dung cho… Khụ khụ, vợ mình chứ, anh nói có đúng không nào?”



Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, cười hì hì.



Bởi vì cái gọi là giơ tay không đánh người đang cười.



Lăng Tiêu chép miệng, bẹo gò má mũm mĩm của hắn, nói ba chữ, “Có tiến triển.”



Du Tiểu Mặc cười hì hì, quả nhiên là có tác dụng.



Sau đó, Lăng Tiêu giúp hắn thu dọn và phân loại mấy thứ trong túi trữ vật, bỏ ra hơn nữa canh giờ, tuy không có bảo bối cực phẩm nào, nhưng thu hoạch cũng coi như phong phú.



Lăng Tiêu cầm lấy một cái hộp, đây là cái hộp duy nhất dùng một loại vật liệu gỗ màu đỏ chế tạo, bên trong có một quyển kỹ pháp cao cấp, tên là Tố Tâm Lưu Ly thủ, đúng lúc thích hợp cho Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc nhìn đẳng cấp của Tố Tâm Lưu Ly thủ còn thấp hơn Tu Di Ấn, không hứng thú lắm, nhưng thấy có vẫn hơn không, liền thu vào, quay đầu nhìn Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ trên tay, hỏi, “Cái hộp này có vấn đề gì không?”



Lăng Tiêu không trả lời câu hỏi của hắn, ngón tay lục lọi trong cái hộp, đột nhiên lật cái hộp qua, dùng sức lật lên, một tấm ván gỗ đột nhiên bật ra, kèm theo một tấm da đê.



Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy thứ này rất quen mắt.



Lăng Tiêu nhặt nó lên, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên nở một nụ cười nhạt, “Ôi cha, sao thứ này nhìn quen thế nhỉ?”



Du Tiểu Mặc đột nhiên giành lấy nó, vội vàng lấy hai tờ khác từ trong không gian, bày lên bàn so sánh, ngạc nhiên hô lớn: “Quả nhiên, tìm được tấm thứ ba rồi, bây giờ chỉ còn tấm cuối cùng thôi.”



Đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn!



Lão già thành chủ kia lại giấu một tấm bản đồ kho báu, nếu không nhờ có Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, chỉ sợ bao nhiêu năm sau tấm bản đồ này cũng không xuất hiện. Bây giờ chỉ còn mảnh cuối cùng, nếu tập hợp đủ, hắn sẽ nhìn thấy hình dạng thực sự của tấm bản dồ này. Bởi vì Thôn Kim thú và Kim Sí trùng chỉ thu thập chủ yếu toàn bình và hộp, Du Tiểu Mặc kiểm kê một lát, linh thảo hơn hai trăm cây, linh đan còn nhiều hơn, đa số là linh đan cao cấp.



“Anh muốn không?” Du Tiểu Mặc đưa linh đan đã phân loại cho Lăng Tiêu.



Lăng Tiêu dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn qua chỗ khác.



Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, thật khó chiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK