Mục lục
TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Sơ không hỏi bọn hắn đã đi đâu, loại chuyện này không liên quan tới tín nhiệm, chỉ cần hai người không rời khỏi đảo là được.



Du Tiểu Mặc tỏ vẻ đi dạo mấy canh giờ thật là mệt mỏi quá đi mà, cho nên muốn tiễn khách.



Hải Sơ không nói gì, chỉ nói cho bọn hắn biết sáng mai người của Huyền Quy tộc sẽ tới, dặn dò họ nên ở trong khách sạn, đừng đi đâu, nếu có chuyện quan trọng cũng nên thông báo trước cho hắn một tiếng.



Du Tiểu Mặc đồng ý.



Nhưng mà vị tiểu bằng hữu tên Hải Sơ này cũng ngốc quá.



Du Tiểu Mặc cảm thấy thật lo lắng cho tương lai của tiểu ô quy, có vẻ thông linh Huyền Quy cũng không phải là chủng tộc thái bình gì, quả nhiên đâu đâu cũng có vụ tranh quyền đoạt thế, cứ theo đà này, tiểu ô quy của hắn có thể lớn lên bình an sao?



Buổi tối, Du Tiểu Mặc ôm tiểu ô quy, duỗi ngón tay chơi đùa với cái đầu nhỏ của nó, cái đầu bé xíu của tiểu ô quy cứ lắc trái lắc phải, cuối cùng mất liên nhẫn liền dùng cái miệng vừa mọc răng cắn cắn đầu ngón tay Du Tiểu Mặc.



Du Tiểu Mặc giơ tay lên, nó chết sống cũng không chịu nhả, sau khi cười xong, hắn buồn phiền nói: “Tiểu ô quy à tiểu ô quy, có lẽ đêm này là đêm cuối cùng chúng ta ở với nhau đó, ngày mai ngươi phải về Huyền Quy tộc rồi, đến lúc đó phải ngoan ngoãn nghe không, còn phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, đuổi hết đám người xấu trong tộc đi.”



“Em nói mấy chuyện này với nó làm cái gì? Đợi nó quay về Huyền Quy tộc, không bao lâu nữa sẽ quên mất em.” Lăng Tiêu thấy hắn dặn dò, lơ đễnh chen ngang.



“Cho nên em mới nói trước.” Đương nhiên, Du Tiểu Mặc biết rõ chứ, đợi tiểu ô quy trở về, nói không chừng mấy lão già trong tộc sẽ tẩy não nó, xóa sạch trí nhớ có liên quan tới bọn hắn cũng nên.



“A!”



Du Tiểu Mặc suy nghĩ chăm chú, mãi tới khi đầu ngón tay đau nhói, hắn mới phát hiện tiểu ô quy đã cắn rách đầu ngón tay mình.



Lăng Tiêu vội vàng đi tới, “Làm sao thế?”



Du Tiểu Mặc tranh thủ rút ngón tay ra khỏi miệng tiểu ô quy, xem xét miệng vết cắn, có điều miệng vết thương không có nhiều máu lắm, hình như đã bị tiểu ô quy hút rồi.



Lăng Tiêu cầm tay hắn xem xét, miệng vết thương không sâu mấy.



Đại khái là biết mình đã gây họa, tiểu ô quy rụt đầu và tứ chi vào trong cái mai rùa nho nhỏ của nó.



Du Tiểu Mặc cầm mai rùa lắc lắc, tiểu tử này thông minh ghê.



Hôm sau, quả nhiên người của Huyền Quy tộc đã đến, bọn họ tới thẳng khách sạn, tổng cộng có ba người, trùng hợp làm sao trong có cũng có người Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng biết, đúng là Huyền Minh.



Huyền Minh vẫn mang lại cho Du Tiểu Mặc một cảm giác rất chậm chạp, mặc dù lần này Huyền Minh không tới sát giờ, cũng có thể là vì đi với người khác nên mới thế, chỉ là Huyền Minh không nhận ra bọn hắn.



Vừa vào cửa, vị trưởng lão duy nhất trong ba người đã ngó khắp phòng, ánh mắt vội vàng, lần này nghe nói hai người xa lạ hộ tống tiểu ô quy trả về, Huyền Quy tộc sợ muốn mất mật luôn.



“Xin hỏi hai vị chính là người hộ tống tằng tôn tử của ta trở về sao, nó đâu rồi?”



Lão giả tên gọi Huyền Tông, là nhị trưởng lão trong Huyền Quy tộc, địa vị cao quý, tiểu ô quy chính là tằng tôn tử của lão, lúc trước nghe nói Mạc Cảnh bị ám hại không biết tung tích, lão nhân gia buồn tới nỗi mái đầu sắp bạc trắng luôn.



Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên vẻ kinh ngạc.



Lão đầu này lại là tằng tổ phụ của tiểu ô quy, thật bất ngờ.



Có điều lão lại biết rõ tiểu ô quy ở chỗ bọn hắn, xem ra Mạc Cảnh vẫn liên lạc được với họ, Du Tiểu Mặc lôi tiểu ô quy ra, tiếc nuối đưa cho lão, “Đây là tằng tôn tử của ông.”



Huyền Tông run run nhận lấy, nhưng khi lão nhìn thấy bộ dạng của tiểu ô quy, nét mặt cứng đờ, đây thật là tằng tôn tử của lão ấy hả?



Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái.



Lăng Tiêu nói nhỏ cho hắn biết: “Em quên lau thuốc màu rồi.”



Du Tiểu Mặc: “…”



Huyền Minh mím môi cười, thực ra chỉ cần xem xét là biết tiểu ô quy có phải là hậu duệ của Huyền Quy tộc hay không, tộc nhân sẽ có cảm hứng huyết mạch, có điều việc làm hắn ngạc nhiên nhất là hai người này lại vẽ màu lên mai của tiểu ô quy, đúng là làm vậy vẫn an toàn hơn.



Huyền Minh vẫn thấy ngạc nhiên, đến cùng thì hai người này đã làm gì để khiến cho Mạc Cảnh giao tiểu ô quy cho họ, Mạc Cảnh vẫn biết tầm quan trọng của tiểu ô quy đối với Huyền Quy tộc mà.



“Có chuyện gì thế này?” Huyền Tông nghi ngờ, lão đã lau hết thuốc màu trên mai của tiểu ô quy, nhưng tiểu ô quy vẫn không động đậy, cả đầu và tứ chi đều núp trong mai, lão cứ tưởng vì thuốc màu nên tiểu ô quy mới không chịu ló ra chứ.



Du Tiểu Mặc ngượng ngùng nói: “À chuyện này, từ đêm qua nó đã thế rồi.”



Tối hôm qua, sau khi cắn rách ngón tay hắn, tiểu ô quy vẫn không chịu chui ra, ban đầu hắn cho rằng tiểu ô quy sợ bị mắng nên mới trốn đi, nhưng mãi đến sáng nay mới phát hiện tiểu ô quy vẫn thế này, Du Tiểu Mặc mới nhận ra vấn đề, có vẻ đang giận dỗi.



Du Tiểu Mặc nói sơ qua mọi việc, còn cường điệu rằng mình không hề mắng tiểu ô quy đâu.



Huyền Tông không muốn thừa nhận việc tằng tôn tử của lão đang có cử chỉ khác thường vì phải rời khỏi loài người này, vội vàng khuyên bảo: “Tiểu Nhạc, ta là tằng tổ phụ của con nè, con mau ra đây nhìn tằng tổ phụ đi…”



Huyền Minh nhìn Du Tiểu Mặc, giải thích: “Tên của tiểu ô quy là Huyền Nhạc.”



Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tên không được hay cho lắm, còn không hay bằng tên hắn đặt.



Lăng Tiêu không cần đoán cũng biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.



Bên kia, Huyền Tông dỗ mãi dỗ mãi mà tiểu ô quy vẫn chẳng thèm có phản ứng, giống như hạ quyết tâm không ra ngoài, làm lão sốt ruột muốn chết, người của Huyền Quy tộc rất cố chấp, hiển nhiên tiểu ô quy cũng được di truyền điểm này.



“Nhị trưởng lão, hay là để vị Du huynh đệ này thử xem sao.” Huyền Minh đề nghị.



Du Tiểu Mặc ngẩng phắt đầu nhìn về phía Huyền Minh, người này biết hắn họ Du? Trừ khi Mạc Cảnh đã liên lạc với họ, bởi vì hắn chỉ nói tên cho một mình Mạc Cảnh.



“Không cần nhìn, hắn đã biết từ đầu.” Lăng Tiêu thờ ơ, lúc tiết lộ danh tự, y đã đoán được sẽ có ngày hôm nay.



Huyền Minh cười cười, không phủ nhận, thực ra nếu không có tin tức Mạc Cảnh truyền tới từ ba ngày trước, hắn cũng có thể đoán được họ chính là Du Tiểu Hắc và Lăng Mặc, có điều bây giờ nên gọi họ là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu mới đúng, bởi vì bên ngoài kia đang sôi sùng sục, hết lần này tới lần khác hai người trong cuộc lại không có mặt, nhìn hai người họ, hình tượng rất phù hợp.



Huyền Tông đem hết tất cả vốn liếng ra cũng không dỗ được tằng tôn tử của lão, đành phải nghe lời Huyền Minh, giao tiểu ô quy cho Du Tiểu Mặc, trong mắt lóe lên vẻ không tình nguyện, tằng tôn tử của mình mà phải nhờ người ngoài dỗ dành, nghĩ sao cũng thấy khó chịu quá đi mất.



Một tay Du Tiểu Mặc nâng tiểu ô quy lên, nhìn chằm chằm vào cái lỗ trên mai rùa, “Tiểu ô quy, nghe lời nào, ngoan ngoãn trở về với tằng tổ phụ của ngươi, tương lai chúng ta sẽ có cơ hội gặp mặt mà.”



Ba giây sau, cái đầu nhỏ của tiểu ô quy dần dần chui ra, dò xét xung quanh, tiểu ô quy dùng cặp mắt như bảo thạch xanh biếc ngập nước nhìn Du Tiểu Mặc.



Nó không tới nỗi chưa mở linh trí như Du Tiểu Mặc nghĩ.



Chỉ là linh trí của nó lúc này tương đương với một đứa trẻ ba bốn tuổi, mà trẻ con cũng biết nhận thức, huống chi là Đế Vương thú.



Nghe thấy Du Tiểu Mặc muốn đưa nó cho người khác, tiểu ô quy không vui, vì vậy núp trong mai rùa kháng nghị, ai ngờ Du Tiểu Mặc lại cho rằng nó sợ bị mắng, cả một đêm đều không thèm để ý tới nó, tiểu ô quy càng thêm thương tâm.



Du Tiểu Mặc đau lòng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, “Nam tử hán không thể khóc, về nhà với tằng tổ phụ của ngươi chỉ có lợi chứ không có hại, nếu ngươi muốn gặp lại ta, vậy phải mau mau lớn lên, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, rồi hãy tới tìm ta.”



Tiểu ô quy dùng đầu dụi dụi vào lòng bàn tay hắn.



Du Tiểu Mặc coi như nó đã đồng ý, hành động thân mật giữa hai người càng làm vị nhị trưởng lão nào đó ghen tị quá chừng.



Biểu lộ của Huyền Tông rất phức tạp, tằng tôn tử của lão không thân thiết với tằng tổ phụ này, mà đi thân với người ngoài, lại còn bị câu nói đầu tiên của hắn thuyết phục, lão nhân cảm thấy trong lòng mất cân bằng nghiêm trọng, nói một tiếng liền mang theo tằng tôn tử của mình ra khỏi khách sạn, sự việc tiếp theo giao cho Huyền Minh xử lý.



Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.



Huyền Minh nghiêm trang nói: “Lần này đã nợ ân tình của hai vị, nếu sau này có gì khó khăn, hai vị cứ tới tìm chúng ta, Huyền Quy tộc vô cùng hoan nghênh vai vị.”



Nói như thể bọn hắn sẽ gặp phiền toái lớn ấy.



Du Tiểu Mặc đang nghĩ hồi báo của Huyền Quy tộc không phải để giải quyết chuyện khó khăn.



“Có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hay không?” Cặp mắt đen của Lăng Tiêu lơ đễnh đảo của người Huyền Minh, rõ ràng biểu lộ đã nói ra suy nghĩ của y, trong lòng đang phỏng đoán.



“Quả nhiên hai vị vẫn chưa biết đến sự kiện kia.” Huyền Minh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.



“Chuyện gì?”



Huyền Minh không quanh co, nói thẳng: “Thân phận của các ngươi đã bị gia tộc Xích Huyết phơi bày, hiện tại, gia tộc Xích Huyết đang dùng danh nghĩa phản đồ để tóm Du hyunh đệ, thậm chí còn tìm tới Tiêu Dao Viện, trước mắt các thế lực khắp nơi vẫn chưa tỏ thái độ.”



“Làm sao gia tộc Xích Huyết lại biết được?” Du Tiểu Mặc kinh hô.



Huyền Minh lắc đầu, từ trước tới nay Huyền Quy tộc không quan tâm nhiều tới bên ngoài, cho nên không rõ lắm về tình hình cụ thể.



Trên mặt Lăng Tiêu không hề có sự bất ngờ, ngược lại còn lộ ra nụ cười vui vẻ rất kì lạ, “Hẳn là bên ngoài cũng đang lan truyền chuyện của ta đúng không?”



Huyền Minh chần chừ một chút, gật gật đầu.



Thân phận của Lăng Tiêu mới là một cú nổ khủng khiếp.



Ai mà ngờ, Lăng Mặc đánh bại Du An Thái và Diều Hâu lại là đời sau của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, hơn nữa còn là đời sau bị vứt bỏ.



Vạn năm trước, chuyện này từng gây chấn động khắp đại lục Thông Thiên.



Nếu không phải vì nó đã xảy ra quá lâu, chắc cũng bị bới móc từ trước rồi.



Cả Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc đều không thừa nhận Lăng Tiêu là tộc nhân của họ, vạn năm trước đã tuyên bố như vậy, cho nên tin tức này vừa truyền ra, gia tộc Xích Huyết liền tìm tới cửa không chút cố kỵ, hôm nay rất nhiều người đợi bọn họ xuất hiện để xem kịch vui.



Tuy ngoài miệng gia tộc Xích Huyết nói Du Tiểu Mặc là phản đồ, nhưng vẫn có “người tốt bụng” nói ra sự thật rằng gia tộc Xích Huyết cố ý nhằm vào hai người họ.



Giết Du An Thái, giết Du Minh, giết Đông Thần, xông vào bổn gia thả hết tù phạm trong cấm địa, còn phá Ngọc Tiên Thành, đủ loại hành vi tội ác, mỗi việc đều khiến người ta khiếp sợ không thôi, chưa tốn một ngày đã lan tràn khắp đại lục Thông Thiên.



“Có lẽ các ngươi sẽ không thể trở về Trung Thiên được nữa, tuy Du Chấn Thiên nể mặt Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội không dám động Tiêu Dao Viện, nhưng chỉ cần các ngươi vừa xuất hiện, lão sẽ không bỏ qua đâu, trước mắt chỉ có Tây Cảnh là an toàn.”



Huyền Minh đề nghị, với thực lực của gia tộc Xích Huyết thì không thể nào can thiệp được tới Tây Cảnh, nhưng hắn không cho rằng hai người sẽ trốn mãi ở nơi này, có can đảm chơi gia tộc Xích Huyết mấy vố đau như vậy, tuyệt đối sẽ không lùi bước chỉ vì bị Du Chấn Thiên phát hiện.



Nhưng nói thật, hắn rất bội phục Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, sau khi làm xong mấy chuyện kia vẫn còn dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt Du Chấn Thiên, lá gan không phải lớn bình thường đâu.



Du Tiểu Mặc nghĩ đến việc hắn nhờ Vũ Thành tìm linh thảo, nói sao cũng phải trở về một chuyến.



Hơn nữa hắn vừa lên tới tầng chín mươi, chưa lên đó hưởng thụ đãi ngộ ngày nào, duyên phận của hắn với Tiêu Dao Viện còn cạn hơn với học viện Đạo Tâm nữa, vất vả lắm mới hoàn thành, vậy mà không thể trở về.



Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng biết vì sao Huyền Minh lại bảo họ có việc gì phiền toái hãy tới tìm Huyền Quy tộc.



Du Chấn Thiên là một cường giả Thánh cảnh bảy sao, toàn bộ đại lục Thiên Thiên cũng chỉ có mấy người liều mạng được với lão, dù Lăng Tiêu có huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, nhưng nói cho cùng y vẫn chỉ là một vãn bối, dù cùng là cường giả Thánh cảnh, nhưng vẫn chênh lệch mấy sao.



Trước khi Huyền Minh rời đi còn nhắn lại lời của Mạc Cảnh.



Hôm nay Mạc Cảnh đã không còn trở ngại gì, cũng góp mặt được một ít linh thảo mà Du Tiểu Mặc muốn, nhưng vì thời gian cấp bách, cho nên không được nhiều lắm.



Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ở lại đảo Kình một đêm, ngày hôm sau mới rời đi.



Mục đích của hai người là thành Tự Nhiên, bây giờ Mạc Cảnh cũng đang ở đó, nhưng thời điểm bọn hắn quay lại, không hiểu vì sao mà thành Tự Nhiên chỉ cho phép người vào thành nhưng lại cấm người ra khỏi thành, rất nhiều người đều bị ngăn ở bên ngoài, không thể ra khỏi thành chẳng khác nào không có tự do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK