Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giọng nói đậm mùi khinh thường phát ra từ cửa ra vào. Lâm Thần nhíu mày nhìn lại, đó là một cô gái sở hữu thân hình mảnh mai với rất nhiều đồ trang sức trên người. Mặt do được chỉnh sửa bằng dao kéo nên có chút không cân xứng với thân thể, ánh mắt sắc bén cùng đôi môi đỏ lòm khiến cho riêng cậu cảm thấy khá là “dị ứng”.

Do được rất nhiều mỹ phẩm chữa trị mặt nên cô ấy có thể xứng với từ “ mỹ nhân”. Tuy vậy, đối với Lâm Thần, cái mùi tỏa ra từ người cô ta khiến cho cậu dị ứng. Thậm chí, cậu còn không chịu được mùi này nên phải ho vài cái. Cậu tỏ vẻ mặt khó chịu tự nghĩ trong lòng:

“ Khụ…khụ… cô ta trát bao nhiêu kem lên mặt vậy”

Cô ấy thấy Lâm Thần khó chịu, vẻ mặt đắc ý vô cùng. Tuy nhiên, như vậy vẫn là chưa đủ, cô muốn khiến cho cậu ta phải thảm bại hơn, đau khổ hơn. Phải như thế thì trong lòng cô mới thấy vui vẻ, cái cảm giác dẫm đạp người khác dưới chân là một thứ gì đó mà cô rất phấn khích. Thử nghĩ xem, anh ta làm ô sin cho cô lâu như vậy mà lúc này lại trắng tay, nhục nhã không biết làm gì thì đó có phải là cảm giác rất sung sướng không? Chỉ việc nghĩ đến thôi là cô muốn ngay lập tức muốn làm rồi. Chính vì suy nghĩ như vậy, cô ta bắt đầu tỏ giọng hách dịch với Lâm Thần:

“ Anh chỉ là một tên nghèo kiếp xác. Đến cả mua túi xách cho tôi còn không được thì lấy cái thá gì mà tôi lại theo anh. Bây giờ anh còn định giả vờ có tiền vào đây để theo đuổi tôi nữa à. Đúng là mặt dày.”

Nghe những lời này, Lâm Thần lúc này mới biết cô ta chính là bạn gái cũ của thân thế này – Tạ Hân.

Trong đầu cậu lúc này đang tự hỏi nên đuổi cô ta như thế nào. Nếu như gây ra động tĩnh lớn thì lại không tốt, thậm chí Linh Nhi sẽ hoài nghi tới đây, còn nếu cậu mà chịu đựng thì nó lại vi phạm nguyên tắc đặt ra từ đầu của cậu. Cậu vẻ mặt đắn đo suy nghĩ, không biết nên giải quyết như thế nào.

Cái tâm trạng đắn đo suy nghĩ của cậu ở trong mắt Tạ Hân giống như là đang run sợ vậy. Điều này khiến cho cô ta càng tỏ vẻ khinh thường hơn đối với cậu. Và đương nhiên, càng tự tin thì Tạ Hân sẽ càng ngạo mạn và bắt đầu lấn tới. Cô trong đầu nhất định phải khiến cho tên nghèo kiết xác còn dám theo đuổi cô phải nhục nhã đến mức không thể ngóc đầu lên được.

Đang suy nghĩ nên tìm cách nào thì một tiếng ngọt ngào từ bên ngoài truyền tới:

“ Tạ Hân, em tự dưng chạy sang đây làm gì vậy, phòng của chúng ta ở đằng kia mà”

Nói xong, một người con trai mặc áo công sở chỉnh tề, khuôn mặt khá già nua do tuổi tác cộng thêm bộ răng vàng khè do hút thuốc từ từ đến ôm lấy eo của Tạ Hân. Tạ Hân cũng thân mật ôm lấy eo của nam tử đó, ngọt ngào nói:

“ Úi cha… tại em hôm nay gặp lại người quen ý mà”

Cảnh tượng này nếu như xuất hiện trước mặt Lâm Thiên thì nó sẽ là một cú sốc cực lớn, cái cảm giác mà bạn gái của mình thân mật trong tay người khác thì thật sự không có một ai muốn nó xảy ra cả. Tuy nhiên điều đáng buồn là người đang nhìn lại chính là Lâm Thần, cậu nhìn thấy cảnh tượng này thì đột nhiên trong lòng nảy ra một ý tưởng. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại rồi nhắn tin cho Lão Tam một câu.


Lão Tam đang vui vẻ cất xe thì điện thoại của lão báo tin nhắn đến. Lão cũng không biết đó là tin nhắn của Lâm Thần, theo thói quen mở điện thoại ra xem thử. Tuy nhiên, ngay khi vừa mới xem thì vẻ mặt của lão thay đổi một cách chóng mặt. Khuôn mặt của lão đổi sang màu đỏ, những vết sẹo trên mặt do sự tức giận nên đã nở to ra trông rất đáng sợ cùng với bàn tay nắm chặt nổi rõ gân xanh. Có vẻ như tin nhắn đó khiến cho lão rất tức giận, thậm chí lửa giận đến nỗi cái điếu thuốc trên tay lão bị bóp nát lúc nào không hay.

“ Lại dám có tên không có não nào dám chọc đến trên người đó vậy! Cmn còn là trong quán của mình nữa! Thế này làm sao mình có thể giải thích với nhà họ Nguyệt bây giờ”

Lão Tam gào ầm lên trong xe một cách vô cùng tức tối. Tại sao lão chưa kịp ăn mừng vì xây được quán mới thế mà lại gặp phải lũ không biết trời cao đất dày dám đến quán phá rối nữa chứ.

Lão Tam hiện tại chẳng thèm để ý đến xe của mình nữa, một mạch chạy thẳng lên quán. Lão vừa đi vừa đào mả tổ đứa dám động vào huynh đệ của lão. Cậu ấy là huynh đệ tốt thì thôi đi, đây còn là con rể tương lai của nhà họ Nguyệt, mà nhà họ Nguyệt thì ai cũng hiểu nó khủng khiếp như thế nào. Nếu như truyền tin này ra thì nhà họ Nguyệt chắc chắn sẽ đào mộ cả nhà lão lên mất, nhất định phải giải quyết ổn thỏa vấn đề này, nếu không thì chắc chắn tương lai của lão sẽ vô cùng đen tối.

Lâm Thần nhắn tin xong, cậu từ từ cất chiếc điện thoại. Hiện tại hai người này vẫn còn âu yếm nhau khiến cho cậu vô cùng ngứa mắt. Đây là phòng của cậu chứ đâu phải là chỗ âu yếm của hai người này. Nhìn Tạ Hân vẫn còn tỏ ra sung sướng khi được người khác ôm ấp, Lâm Thần cười nhẹ nói:

“ Nếu hai vị muốn làm chuyện đó thì xin sang phòng khác, phòng này hiện tại là phòng của tôi.”

Tên nam tử bị Lâm Thần ngắt mạch cảm xúc, tình hình bắt đầu nổi giận. Hắn nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt khinh thường rồi từ từ ôm lấy eo của Tạ Hân một cách thân mật rồi nói với Lâm Thần:

“ Mày là cái thá gì mà tao phải nghe. Mày thất bại y như cách mày theo đuổi Tạ Hân vậy. Mày tin chỉ một câu của tao là tối nay mày không còn răng để mà ăn cháo không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK