Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy là, Lâm Thần ngồi ăn cùng bốn cô cô mỹ nữ. Tuy rằng trời đã ngả đêm nhưng không khí trong nhà rất ấm cúng, giống như một đại gia đình vậy.

Từng bộ đồ đều do từng cô gái chọn lựa cho cậu, áo len cậu mặc là của Nguyệt Sương, chiếc quần thì là của Thanh Tuyết, còn đôi giày là của Linh Nhi, cuối cùng, chiếc khăn choàng màu đỏ khắc tên cậu là do chính tay em gái Tiểu Ngọc cậu đan.

Không phải là những món quà đắt tiền, tất cả đều là những món đồ rất đỗi bình thường. Tuy nhiên, đối với cậu, nó vô cùng trân quý, thậm chí nó còn hơn cả những món đồ xa xỉ bán ngoài kia. Bởi cậu biết, những món đồ này chính là “tâm ý” của từng người.

Thấy ai cũng cười nói vui vẻ, không hiểu sao, mắt của cậu cay cay, vẻ mặt hạnh phúc nói:

“ Cảm ơn các em, anh cảm thấy rất vui và hạnh phúc.”

Nghe thấy Lâm Thần nói vậy, cả bốn cô gái nhìn nhau, sau đó mỉm cười một cách thích thú.

Lúc này, Tiểu Ngọc lại đứng dậy, vẻ mặt chờ mong nói:

“ Chúng em đã đưa ra quyết định rồi. Trong ngày hôm nay, anh có thể tùy ý sai khiến chúng em làm một điều mà anh thích.”

Nói xong, cả bốn người đều đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Thần, giống như đang đợi mệnh lệnh của Lâm Thần vậy.

Lâm Thần sửng sốt khi nghe thấy những lời này, tuy nhiên, khi nhìn thấy cả Linh Nhi cùng với Thanh Tuyết cũng tỏ vẻ chờ đợi. Cậu mới biết là mình có thể làm bất cứ điều gì.

Cả bốn cô gái đều mong chờ điều gì đó, thậm chí, Nguyệt Sương còn cố gắng dụ hoặc Lâm Thần bằng giọng nói vô cùng tà mị:

“ Nào...nói đi anh...Chúng em sẽ thoả mãn yêu cầu của anh mà.”

Lâm Thần nghe vậy, vẻ mặt dường như đã bị thu hút, nói:

“ Thật...thật sao...!!! Anh có thể khiến bọn em làm một điều mà anh thích...”

Không chỉ Nguyệt Sương gật đầu, cả ba cô gái còn lại cũng e thẹn gật đầu. Có vẻ, nếu như cậu nói bất cứ điều gì, chắc chắn cả bốn cô gái đều sẽ thực hiện.

Thấy Lâm Thần mỉm cười một cách đầy bí hiểm, không hiểu sao thân thể cả bốn cô gái đều run lên...

“ Vậy thì...các em phải...” Lâm Thần từng chữ nói.

Linh Nhi, Nguyệt Sương, Thanh Tuyết cùng với Tiểu Ngọc lắng nghe từng từ Lâm Thần nói.

Để rồi, đêm đến, khi đèn tắt, một giọng nói có chút khó hiểu vang lên:

“ Tại sao chúng ta phải ngủ cùng nhau.”

Người nói không ai khác chính là Linh Nhi. Xung quanh thì chính là Tiểu Ngọc, Thanh Tuyết cùng với Nguyệt Sương.

Chiếc giường này vì nó khá hẹp nên bốn người nằm có chút chật chội. Tuy nhiên, dường như Linh Nhi không phải vì chật chội mà nói, cô khó hiểu là quyết định của Lâm Thần.

Thanh Tuyết thấy Linh Nhi nói như vậy, cô chỉ có thể thở dài giải thích:

“ Anh ấy đã muốn vậy, chúng ta nên thực hiện đúng yêu cầu của anh ấy. Cứ coi như vì anh ấy, chúng ta hi sinh một lần vậy.”

Linh Nhi biết rõ là như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Đơn giản là vì bên cạnh không có anh ấy.

Đây cũng là lần đầu tiên, cô phải ngủ chung với những cô gái này, bản tính bài xích luôn muốn đuổi hết những cô gái này ra. Tuy nhiên, khi ngẫm lại vẻ mặt chờ mong của anh ấy, cô chỉ có thể thở dài kiềm chế lại bản tính này.

Nếu là bình thường, cô chỉ cần khó chịu một chút thì sẽ tìm đến phòng Lâm Thần, sau đó lôi anh ấy ra để “trút giận”. Bây giờ cũng vậy, cô đang rất “đói”, rất muốn nếm mùi của anh ấy. Thế nhưng, nếu làm như vậy, ngày này sẽ không còn ý nghĩa nữa.

Suy nghĩ một hồi, cho đếnkhi chỉ có một mình cô thức, lúc này cô mới tức giận nằm xuống, vẻ mặt khó chịu nói:

“ Em sẽ ghi nhớ mối thù này. Nhất định mai kia em sẽ trả cho anh đầy đủ. Hừ...”

Rất nhanh, buổi sáng đã đến. Lâm Thần đương nhiên đã cùng với các cô gái chuẩn bị bữa ăn sáng giống nhưu một gia đình vậy.

Tuy nhiên, đến bữa ăn, Linh Nhi nhìn đĩa thức ăn của mình, vẻ mặt nhăn lại, khó chịu nói:

“ Tại...tại sao đĩa này lại có ớt chuông?”

Linh Nhi dùng ánh mắt vô cùng kinh tởm nhìn thứ xanh xanh này. Trong nhà này, ai cũng biết rằng cô vô cùng ghét ớt chuông, thế nên, khi nhìn thấy chúng, vẻ mặt ai cũng lộ rõ sự lo lắng.

Tuy nhiên, Lâm Thần lúc này lại dùng vẻ mặt mỉm cười, đáp lại:

“ Là anh...Anh muốn em ăn món ớt chuông này...”

Lâm Thần trên tay cầm một đĩa thức ăn nóng hổi, sau đó đặt lên bàn, vẻ mặt chờ mong nhìn Linh Nhi.

Chứng kiến cảnh này, cả ba người còn lại cũng không để ý, mỗi người cầm lên chén cơm rồi ăn một cách ngon lành.

Còn đối với Linh Nhi, cô dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn cái miếng xanh xanh đó, ánh mắt sợ sệt nói với Lâm Thần:

“ Em...em không ăn được không anh? Em rất ghét ớt chuông?”

Dáng vẻ đáng yêu đến vô cùng khiến cho Tiểu Ngọc cùng với Nguyệt Sương cũng có chút ghen tỵ.

Lâm Thần đương nhiên là sẽ không nhường nhịn rồi, đây chính là vấn đề mà cậu khúc mắc bấy lâu nay, thế nên, cậu lắc đầu, ngồi cạnh Linh Nhi rồi giải thích:

“ Nào... em ghét chúng nhưng chúng đâu có ghét em. Ớt chuông rất tốt cho sức khỏe. Em nhìn mọi người xem, ai cũng ăn được, em là cô gái mạnh mẽ mà...thế nên hãy dũng cảm đối mặt với chúng.”

Nói xong, cậu dùng ánh mắt chờ mong nhìn Linh Nhi, dùng tư thái của một anh trai đang chờ đợi.

Linh Nhi đương nhiên ngước nhìn xung quanh, thấy ai cũng ăn ớt một cách ngon lành. Nó khiến cho cô có chút tư ti.

Một tay cầm lấy dĩa, cô gắp miếng ớt xanh lên. Hai tay run run từ từ đưa miếng ớt lên miệng cùng với vẻ mặt rất quyết tâm.

Tuy nhiên, khi lưỡi cô vừa chạm miếng ớt, cảm giác buồn nôn xông lên tận não, một tay đẩy ra cùng với vẻ mặt chán ghét:

“ Không...em không làm được... Nó quá ghê tởm.”

Nói xong, cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Thần, giống như cầu xin cậu ấy tha cho cô vậy.

Nếu là cô gái khác, cậu có lẽ sẽ mềm lòng. Tuy nhiên, đây là Linh Nhi, một cô gái vô cùng đáng sợ. Hôm nay có lẽ là ngày duy nhất là cậu có thể tùy ý sai khiến cô ấy, thế nên, mặc cho ánh mắt cầu xin đó, cậu vẫn lắc đầu, nói:

“ Anh sẽ cố đợi em hoàn thành.”

Thế là, sau một hồi giằng co, cùng với bao lời động viên của những người khác, cuối cùng thì Linh Nhi cũng ăn xong đĩa ớt chuông.


Tuy nhiên, suy nghĩ trong đầu của Linh Nhi không phải là niềm vui sướng khi vượt qua được nỗi sợ, mà đó chính là sự căm thù.

Đúng vậy, là tức giận, vì nó, cô mới có thể ăn được cái món khủng khiếp này. Nhìn Lâm Thần đang tỏ vẻ vui sướng khi thấy cô ăn, cô ghi nhớ rõ điều này.

Cô thề, chỉ cần xong hôm nay, ngày mai cô sẽ lấy cả gốc lẫn lãi, cô sẽ nhốt anh ấy lại rồi sẽ từ từ “bào mòn” cho đến khi nào thoả mãn thì thôi.

Còn bây giờ, để anh ấy nhảy múa cả ngày đi...

Ngay lúc này, một tiếng bấm chuông từ bên ngoài. Nguyệt Sương không chần chừ mà ra mở cửa.

Ngay khi mở cửa, Tô Nhan xuất hiện cùng với một túi quà, vẻ mặt tươi cười nói:

“ Chào mọi người, hôm nay...”

Chưa nói hết, cô đã nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ. Đó là Linh Nhi đang ngồi ăn ớt chuông.

Cô là người hay tiếp xúc với cô nàng này nên biết rõ việc cô ấy ghét ăn ớt chuông. Thế mà, lúc này cô ấy lại có thể ăn được, điều này...đây có phải mơ không vậy?

Rồi tiếp tục, cô nhận ra là cả bốn cô gái đều ăn mặc giống nhau, đều là chiếc váy trắng, rồi còn một chiếc nơ xinh xinh ở mái tóc trông vô cùng đáng yêu... Đây là kiểu gì vậy, chẳng lẽ là muốn cosplayer sao?

Linh Nhi thấy Tô Nhan đang ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt cô trở nên sắc bén, giọng nói ra lệnh cho Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc:

“ Cô hôm nay đến là vì Lâm Thần phải không? Đúng lúc lắm...”

Nghe thấy lời ra hiệu của Linh Nhi, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc cũng hiểu ra ý của Linh Nhi, cả hai người dùng tốc độ nhanh nhất lôi kéo Tô Nhan về phòng trong sự ngỡ ngàng của Lâm Thần với chính Tô Nhan.

Để rồi, khi Tô Nhan ra ngoài, một cảnh tượng vô cùng bổ mắt xuất hiện trước mặt.

Tô Nhan lúc này ăn mặc chẳng khác gì Linh Nhi cùng với những cô gái còn lại. Tuy nhiên, do vũ khí quá to nên chiếc áo có vẻ hơi quá tải. Tuy nhiên, nó cũng khiến cho cô trở nên quyến rũ đến cực điểm.

Tô Nhan che lấy thân thể bằng hai tay, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn Lâm Thần, nói:

“ Không thể ngờ...cậu lại có sở thích biến thái như này.”

Lâm Thần nghe vậy, cậu hoảng sợ muốn giải thích. Tuy nhiên, Linh Nhi dường như đã tính trước, một tay ngăn cậu lại, vẻ mặt có chút châm biếm, nói:

“ Không liên quan tới anh ấy... Đây đều là trang phục do tôi chọn. Anh ấy muốn bọn tôi nghe lời anh ấy ngày hôm nay. Cô có làm được không?”

Nói xong, Linh Nhi còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Nhan. Điều này khiến cho Tô Nhan cũng nổi giận, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nói:

“ Được chứ sao không? Chỉ là một ngày thôi mà...”

Lâm Thần còn chưa kịp hình dung chuyện gì, Tô Nhan đã trở thành “em gái” bất đắc dĩ của cậu rồi.

Tuy nhiên, nhờ có Tô Nhan mà mọi người đều cảm thấy thú vị. Lâm Thần thấy Tô Nhan cũng nhiệt tình như vậy, cậu cảm thấy rất vui.

“Hay là chúng ta chụp một kiểu ảnh đi.” Tiểu Ngọc cầm chiếc máy ảnh nói.

Lâm Thần nhìn thấy vậy, cậu gật đầu rồi cười vui vẻ:

“ Được... chúng ta hãy cùng nhau chụp một tấm nào!”

Nói xong, Lâm Thần tiến lên đầu tiên. Tất nhiên, Lâm Thần chính là người quan trọng nhất bây giờ, thế nên rất nhanh tất cả cô gái đều đã tập hợp đầy đủ.

3

2

1

Tách! Tách!

Một bức ảnh đẹp ra đời, trên mặt ai cũng tươi cười. Nhất là Lâm Thần, vẻ mặt cậu vô cùng hạnh phúc.

P/S: Đến đây, một số các bạn sẽ nói là làm thiếu một số cô gái...Tác cũng biết điều này, tuy nhiên vì thời gian có hạn, chỉ có một ngày nên rất xin lỗi độc giả... Các cô gái khác tác sẽ làm ở một chương khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK