Người đàn ông nói một tràng, toàn bộ những người ở đây đều bị ông xả giận bằng những câu chửi rất tàn ác. Thậm chí còn kêu cha gọi mẹ các người này, thế nhưng không một ai dám đứng lên phản bác.
Biết làm sao được, đến cả bọn họ hiện tại cũng rất đau đầu. Vì lệnh báo động đó mà toàn bộ công ty có mặt Linh Nhi đều đã dừng hoạt động, rất nhiều công nhân cùng với người dân trong phút chốc lao đao, mất việc làm... Tình huống như thế thử hỏi ai có thể xoay xở kịp chứ.
Chỉ cần tình trạng này xảy ra vài hôm nữa thôi là chắc chắn sẽ có bạo loạn xảy ra. Công nhân không có việc, người dân không có đồ trồng trọt,... rất nhiều người sẽ thất nghiệp, và điều tất yếu chính là sẽ xảy ra đấu tranh. Hơn nữa, kẻ thù cũng sẽ nhân cơ hội này tung tin thất thiệt, khiến cho đất nước lâm nguy.
Là những kẻ lãnh đạo đứng đầu, bọn họ cũng rất hoảng sợ khi nghe tin động trời đó. Bọn họ cầu xin được gặp Linh Nhi để có thể bàn bạc lại, tìm ra một giải pháp chung. Tuy nhiên, bọn họ lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào của cô ấy. Điều này càng khiến cho những người ở đây lo lắng bất an.
Thủ trưởng phụ trách ngân hàng là một bác gái sắp đến tuổi nghỉ hưu. Khi này, bà đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt khiếp sợ thông báo với tổng thống:
“ Không...không xong rồi!!!”
Tất cả mọi người ngoảnh sang, hô nhau nói:
“ Có chuyện gì vậy?”
Bà cố gắng bình tĩnh tâm tình, vẻ mặt có chút xanh xao nói:
“ Chúng ta bị liệt vào danh sách đen trên ngân hàng thế giới. Tất cả các nhà đầu tư nước ngoài đang ào ào rút khỏi vốn. Hiện tại toàn bộ người dân đang ào ào đi rút tiền, với tình hình này, chúng ta chỉ có thể chịu được thêm một tuần nữa trước khi không đủ nguồn ngoại tệ để chi trả.”
Không cần nói tiếp, mỗi người ở đây đều là những thạc sĩ từng học qua tài chính, vậy nên chỉ cần nói đến đây, tất cả mọi người đều không khỏi lo lắng.
Tuy nhiên, một vị giáo sư dường như quá bất bình khi mà tất cả mọi người đều lo lắng, ông dứng dậy, dùng micro nói lớn:
“ Tại sao chúng ta không tịch thu toàn bộ tài sản của cô ta. Ở trên đất nước này, mỗi công dân đều phải cống hiến cho đất nước. Vậy nên theo điều luật...”
Vị giáo sư trên chưa kịp nói hết, một vị trung niên khác đứng dậy, chất vấn vị lão sư:
“ Giáo sư nói thế là chưa đủ. Đúng là cô ấy là công dân đất nước mình thì phải cống hiến. Tuy nhiên ông có nghĩ đến chuyện cô gái tên Linh Nhi đó có sức nặng như thế nào đối với các nước khác không? Cũng chính vì cô ấy có dòng dõi ở đất nước này nên cô ấy mới miễn cưỡng ở lại. Hiện tại, nếu chúng ta bắt giam cô ấy thì sẽ chẳng khác nào đang ban cơ hội để cho các nước thù địch tấn công cả. Hơn nữa, đất nước chúng ta sẽ bị trừng phạt kinh tế nặng nề... Chỉ thế thôi thì lão giáo sư có cách nào chống lại được không? Tịch thu hết tài sản? Nực cười? Ông nghĩ tài sản cô ấy đặt hết tại đây?”
Bị hỏi một cách đột ngột, lão giáo sư ban nãy không thể phản bác được, vẻ mặt khó xử ngồi xuống, cắm cúi nhìn sổ sách như kiểu đang suy tư vấn đề gì đó. Thế nhưng ai cũng thừa biết đây chính là vị nam trung niên kia nói quá chí mạng, vị giáo sư biết là bản thân mình đã bỏ sót rất nhiều vấn đề nên mới không dám nói gì cả.
Đúng là đất nước có luật lệ, thế nhưng ai cũng hiểu luật lệ sinh ra là dành cho kẻ yếu mà thôi. Nói đúng hơn, khi nguồn lực của bạn đạt đến một mức độ nào đó, mọi luật lệ đối với bạn chỉ là những dòng chữ viết trên trang giấy, chẳng hề có một chút uy hiếp nào.
Và tất nhiên, với sự khủng khiếp chi phối nền kinh tế đáng sợ của Linh Nhi thì đúng thật là chẳng hề có luật lệ nào áp dụng được đối với cô ấy cả. Hơn nữa, nói đúng ra là cô ấy chẳng hề phạm luật, chẳng lẽ cô ấy muốn rút vốn như các doanh nghiệp khác là điều không thể sao? Chẳng lẽ bọn họ có quyền ép buộc cô ấy phải bỏ một số tiền khổng lồ để phát triển đất nước? Nghe thôi đã thấy truyện này vô cùng nực cười rồi.
Không khí lại ngột ngạt, không một ai nói gì cả, tất cả mọi người đều cắm cúi nhìn vào tài liệu, thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy chẳng có ai đang làm việc cả, tất cả mọi người đều đang muốn tỏ ra bận rộn, hoặc đúng hơn là trốn tránh trách nhiệm.
Nhận thấy ai ai cũng chẳng muốn đứng lên nêu ý kiến, nói đúng hơn là chẳng hề có chút nào gấp gáp về chuyện này, vị tổng thống không khỏi thở dài, ra lệnh cho những người chức cao.
“ Bây giờ, an nguy đất nước đang nằm trong tay chúng ta. Tôi kêu gọi các người nhanh chóng tra xem cô ấy bất mãn về chuyện gì. Nhất là ông, đội trưởng cảnh sát, tôi từng gặp cô ấy, vậy nên biết rất rõ cô ấy là người không thích gây chuyện. Nếu như chuyện này có liên quan tới ông thì ông chuẩn bị nộp đơn từ chức đi.”
Nói xong, ông thông báo giải tán cuộc họp, chỉ để lại một vài bộ trưởng cấp cao để nói chuyện.
Thấy tất cả mọi người đi hết, chỉ còn lại những người quan trọng. Vậy nên ông cũng không giấu giếm nữa, nói thẳng:
“ Hiện tại chúng ta cần phải cho cô ấy một lời giải thích. Đất nước chúng ta phát triển thần tốc như vậy cũng là nhờ cô ấy. Mặc dù có một công ty khác theo tôi biết hình như thuộc họ Tô cũng rất lớn, vốn hóa sánh ngang với Linh Nhi. Tuy nhiên hiện tại tôi điều tra thì vị chủ tịch đã xảy ra vấn đề. Vậy nên, để tránh trường hợp xấu nhất, chúng ta phải đi diện kiến cô ấy.”
Nói đến đây, ông ngoảnh lại nhìn xem có ai muốn có ý kiến gì không.
Không một ai có ý kiến, ông lúc này mới nói:
“ Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên xuất phát thôi!”
Từng chiếc xe cảnh sát từ phòng quốc hội bắt đầu đi ra, toàn bộ đều đi một cách ngay ngắn trật tự, giống như đang diễu hành vậy.
Rất nhanh, quân đội cũng được điều động, từng chiếc xe tăng, máy bay chiến đấu xuất phát dày đặc trên bầu trời.
Buổi tối hôm đó, từng cơn gió mát mẻ thổi lên từng đợt, ánh trăng sáng cao giống như báo hiệu đây chính là ngày đẹp nhất trong cuộc đời họ.
Ở trong một khách sạn nhỏ, xung quanh là hàng trăm binh lính cầm súng canh gác, từng chiếc xe tăng, xe bọc thép chắn toàn bộ bên ngoài, giống như đang bảo vệ một báu vật rất quan trọng vậy.
Trên cao, hàng trăm chiếc trực thăng túc trục bay qua bay lại, khung cảnh vô cùng dọa người, thậm chí ân ẩn còn xuất hiện cả phi cơ trên bầu trời. Những kẻ sành sỏi về kiến thức quân sự nếu nhìn thấy sẽ hoảng hốt kêu lên:
“ Phi...phi cơ chiến đấu!”
Linh Nhi lúc này vẻ mặt lạnh như băng đang nhìn đoạn video mà Nguyệt Sương cung cấp. Trong căn phòng không ai nói cái gì cả. Tuy nhiên nhìn biểu cảm của Linh Nhi, ai cũng thấy cô ấy đang vô cùng tức giận.
Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc khi này đang run như cầy sấy đứng bên cạnh Tô Nhan. Tô Nhan vẻ mặt đầy ngơ ngác, ăn mặc có chút giản đơn đang ngồi đó, ánh mắt thâm đen do không ngủ đủ giấc, vẻ mặt tiều tụy như già đi chục tuổi.
Càng xem đến đoạn cuối, Linh Nhi càng không khống chế được bản thân. Hai tay bóp chặt chiếc máy tỉnh bảng đến nỗi cong lại, thậm chí đến nỗi biến dạng chiếc máy từ bao giờ không biết.
Dù thế, cô vẫn kiềm chế, thật sự đây là lần đầu tiên, cô kiềm chế đến mức này, nếu như có thể xả giận bằng cách giết người thì giờ này toàn bộ trái đất đều là thi thể.