Cậu nhéo nhéo mắt một cách mỏi mệt rồi nhìn ra xung quanh, dường như cú sốc của chuyện vừa nãy quá là lớn. Nó khiến cho cậu chưa tin hẳn vào hiện tại, dù cho lúc này chính mắt cậu nhìn thấy những gì trước mặt.
Thế nhưng, khi cậu ôm cái đầu đang nhức muốn điên của mình để ngồi dậy, một thứ gì đó vô cùng mềm mại đã va chạm vào đầu cậu, điều này khiến cho cậu phản xạ nhìn lên.
“ Nguyệt...Nguyệt Sương...”
Vẻ mặt cậu hoảng sợ khi nhìn thấy cô gái đang co ro trong góc lại chính là Nguyệt Sương. Lúc này, do là ban đêm, nhiệt độ trong ngày xuống thấp nhất, cộng thêm hiện tại đang là mùa đông nên nhiệt độ càng lạnh hơn. Ấy vậy mà thay vì ngồi trong chăn ấm, em ấy lại ngồi cạnh cậu cùng với một bộ đồ vô cùng mỏng như vậy.
Cậu nhanh chóng sờ lấy trán của em ấy, và rồi... Cậu càng hoảng hốt hơn khi mà nhiệt độ trán của em ấy lên rất cao, bàn tay cậu bỏng rát là đủ hiểu tình trạng của em ấy.
Thế mà, thay vì tự giữ ấm bản thân, em ấy lại dùng áo của chính mình để đắp cho cậu, thế nên cậu mới không bị làm sao cả. Tuy nhiên, cũng chính vì điều này cũng khiến cho cậu chẳng biết nên giận hay nên vui vì điều đó nữa. Đúng thật là một cô gái ngốc ngếch.
Mặc dù đầu cậu rất đau do di chứng ban nãy, thế nhưng đứng trước tình cảnh này, cậu không thể đứng trơ mắt nhìn em ấy bị như này cả.
Cũng may là cậu tỉnh kịp, nếu như chỉ cần chậm một chút thì có chuyện lớn mất rồi. Cậu nhanh chóng bế em ấy lên chiếc giường của mình, chuẩn bị sẵn một chậu nước ấm, sau đó từ từ dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán của em ấy.
Hết trán và mặt, cậu nuốt nước bọt một cái, sau đó dùng chiếc khăn đen đã chuẩn bị sẵn bịt mắt lại. Lúc này, cậu cẩn thận dùng chiếc khăn lau toàn thân cho em ấy.
Tuy rằng việc này vô cùng nguy hiểm, thế nhưng nếu không làm vậy thì Nguyệt Sương sẽ khó mà khỏi nhanh được. Bởi vì cơ thể của em ấy cũng ra rất nhiều mồ hôi.
Nhanh chóng đổi cho em ấy một bộ đồ mới, cậu lúc này mới thở dài một hơi, hai tay nhẹ nhàng xách chậu nước ra khỏi căn phòng.
Ở trong phòng bếp, cậu nấu một số đồ ăn nhẹ dành cho em ấy. Trong đầu cậu lúc này lại nhớ đến lần chăm sóc Nguyệt Sương lần trước.
Nhớ lại lần trước, khi mà cậu đến lấy chiếc ví đó, cũng may lúc ấy cậu đến nhanh, nếu không thì Nguyệt Sương cũng rơi vào nguy hiểm. Đến lần này cũng y như vậy, chỉ cần cậu ngủ thêm một lúc nữa thì em ấy sẽ kiệt sức mà chết. Chẳng lẽ hai lần này có mối liên hệ gì chăng?
Tuy nhiên, rất nhanh cậu bỏ qua câu hỏi này, một mực chuyên tâm vào chuyện nấu nướng.
Nhìn đồng hồ, hiện tại cũng hai giờ sáng, cậu lúc này mới làm xong những món ăn nhẹ, hai tay bưng đến bên giường Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương lúc này cũng đã mơ hồ tỉnh lại, thấy Lâm Thần đến, thay vì nhõng nhẽo như lúc trước, em ấy lại tỏ vẻ tự trách mình:
“ Tại sao...tại sao anh lại quan tâm em...Em là kẻ biến thái, không xứng để được anh quan tâm đâu.”
Lời nói đầy phần đắng chát giống như làm một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp vậy. Lúc này, Lâm Thần mới hiểu ra, tại sao em ấy lại tự làm hại bản thân như vậy.
Có lẽ, em ấy luôn luôn muốn cậu xem là một cô gái đàng hoàng, trưởng thành và vô cùng biết điều, thế nhưng chính cậu lại chứng kiến em ấy làm chuyện động trời, vậy nên lúc này em ấy đang nghĩ tiêu cực chăng?
Đối với cậu, đúng là chuyện đó có hơi làm cho cậu khá là sốc, thậm chí là có chút không tin. Thế nhưng suy nghĩ thoáng ra, em ấy cũng đang ở tuổi dậy thì, đang trong thời kỳ “nổi loạn”, mà ở chung với một người khác giới như cậu thì chuyện có một chút ý nghĩ lạ kỳ thì cũng không thể tránh khỏi.
Suy cho cùng, lỗi vẫn là do cậu không dạy dỗ em ấy, để em ấy làm những hành động như vậy. Thế nên, chứng kiến cảnh tượng này, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống giường, lấy tay xoa đầu Nguyệt Sương rồi lắc đầu nói:
“ Em sai rồi... Trong cuộc đời thì ai cũng mắc phải sai lầm cả. Chẳng có ai là hoàn hảo, anh cũng vậy, em cũng vậy và mọi người cũng vậy. Thế nên em đừng tự trách mình.”
Nguyệt Sương dường như vẫn không chịu được sự xấu hổ đó, cô trùm chăn kín đầu, vừa nói vừa khóc:
“ Huhu... nhưng em đã lục lọi đồ của anh, muốn chiếm làm của riêng em... Lúc này anh ghét bỏ em lắm đúng không? Anh ghét một cô gái chỉ chăm chăm lục lọi đồ của anh phải không?”
Thấy Lâm Thần trầm mặc không nói gì, Nguyệt Sương trở nên càng buồn rầu hơn, nói bằng giọng khàn khàn:
“ Đó...anh ghét em rồi... Không thì tại sao anh lại không nói!!!”
Lâm Thần đương nhiên cảm nhận được Nguyệt Sương ủ rũ, thế nên cậu chẳng muốn suy nghĩ gì, bởi trước mắt phải trấn an được em ấy. Thế nên cậu cố gắng bịa ra:
“ Anh không ghét em vụ đó đâu! Chuyện đó đối với một cô gái mới lớn thì rất bình thường mà!!!”
Nguyệt Sương đương nhiên không tin rồi, bởi theo cô học thì chẳng có cô gái nào làm chuyện này cả, thế nên cô mới phản bác:
“ Không đúng! Em nhớ là chuyện này chính là biến thái... Anh đừng lừa dối em!!!”
Lời nói có chút bướng bỉnh này khiến cho Lâm Thần dở khóc dở cười. Em ấy chẳng lẽ không biết là cậu đang che giấu tội sao? Chẳng lẽ em ấy muốn tự nhận mình là biến thái sao? Thật đúng là cô gái ngây thơ chưa trải sự đời!!!
Nghĩ như vậy nhưng cậu lại không muốn vạch trần sự thật này, ánh mắt cậu giả vờ nghiêm túc nhìn Nguyệt Sương nói:
“ Em là cô gái mới lớn, chưa từng tiếp xúc qua đàn ông. Thế nên chuyện mà lục lọi quần áo người khác giới thì chỉ là tò mò mà thôi, không phải biến thái!”
Lời nói tràn ngập sự giả dối, thế nhưng dường như Nguyệt Sương lại tin điều này, ánh mắt cô ngây ngô nhìn Lâm Thần nói:
“ Vậy chuyện anh thay đồ cho em ban nãy cũng chỉ là tò mò đúng không anh???”
Lâm Thần choáng ngợp trước câu nói này, vẻ mặt cười cười có chút đau khổ hỏi:
“ Em...em biết ư...?”
Thấy Nguyệt Sương ngây ngô gật đầu, cậu lúc này cứng họng thật rồi. Có lẽ do ban nãy quá gấp gáp nên cậu không để em ấy đã tỉnh lại.
Nhìn vẻ mặt mong chờ của em ấy, cậu không biết trả lời như nào cả! Lúc này, bản thân cậu cũng đang rơi vào cái tội “biến thái”, thật đúng là “gậy ông đập lưng ông” mà.