Lâm Thần đi lên trường.
Bởi vì cậu đi khá muộn nên cậu cũng không cần phải đi cửa sau nữa, nhưng cho dù vậy cậu vẫn đeo một chiếc mặt nạ, cậu rất sợ trên đường có những nữ sinh thấy cậu lại giở trò.
Sau khi đến trường, cậu từ từ đi lên phòng hiệu trưởng, tất nhiên là với tài năng cải trang của cậu thì chả ai có thể nhận ra.
Đi đến phòng của hiệu trưởng, cậu đứng phía trước cửa, hít một hơi thật sâu, cậu hôm nay sẽ cố gắng có thể xin thi vượt cấp, với trình độ của cậu thì cậu chắc chắn mình có thể vượt qua được kỳ thi này để xin phép được nghỉ sớm.
Nếu không làm vậy thì chắc chắn Thanh Tuyết sẽ không tha cho cậu mất, nghĩ đến Thanh Tuyết “hành hạ” cậu thì cậu lại rùng mình run sợ, cậu không muốn Thanh Tuyết lại nắm thóp cậu nữa...
Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Thần mở cửa ra, một điều làm cậu bất ngờ là có rất nhiều người đang ngồi, có vẻ như họ đang họp một điều gì đó.
Cả đám người thấy có người mở cửa, nhưng khi ngoảnh lại thì thấy một người rất xa lạ, vì vậy có một cô giáo đứng lên hỏi dò:
-Cho hỏi cậu là ai ?
Lâm Thần thấy vậy, cậu cũng bình tĩnh lễ phép cúi đầu nói:
-Em tên Lâm Thần ạ, xin lỗi các cô nhưng em phải cải trang vì bất đắc dĩ.
Nghe đến Lâm Thần khẳng định như vậy.
Mọi người đang khuôn mặt ủ rũ lại tỏ vẻ vui sướng.
Có một thầy giáo còn không nhịn được đứng dậy tỏ vẻ mời mọc nói:
-Sao em không nói sớm, em vào ngồi đi, trời ngoài kia nóng lắm....!ở chỗ này còn trống nè...
Lâm Thần cảm thấy các thầy cô này hình như đang rất vui sướng vì cậu, cậu cũng không chắc điều đó có đúng hay không.
Nhưng cậu vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn ngồi vào một chiếc ghế mà thầy đó mời cậu.
Cậu cảm giác mình là tâm điểm của sự chú ý, các thầy cô nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Thần cảm thấy rất không tự nhiên.
Hiệu trưởng là một cô giáo đang ngồi ở phía trên cùng.
Nhận ra sự khó xử của Lâm Thần, hiệu trưởng ho một tiếng làm cho tất cả thầy cô đều chột dạ quay đầu lại.
Thấy tình hình ổn định, hiệu trưởng mới hỏi ân cần Lâm Thần:
-Em trở lại học là các cô vui rồi, vậy em lên đây muốn hỏi gì vậy???
Lâm Thần thấy hiệu trưởng giải vây cho cậu, cậu rất biết ơn.
Thấy câu hỏi như vậy, cậu cũng nói thẳng:
-Em muốn xin thi vượt ...
Chưa kịp nói hết câu, tất cả thầy cô đứng dậy nói:
-Không được...
-Em không được làm vậy..
-Nhất quyết không được...
Lâm Thần thầm hô các thầy cô lật mặt nhanh quá, nhanh tới nỗi cậu còn không kịp trở tay.
Vừa nãy mấy thầy cô còn ân cần hỏi cậu thì bây giờ cậu cảm giác mấy thầy cô đang rất tức giận.
Hiệu trưởng thấy tình hình đang xấu.
Cô nói ra lệnh:
-Tất cả ngậm miệng cho tôi.
Hiệu trưởng hô một nhát, tất cả thầy cô đều ngậm miệng ngồi xuống.
Hiệu trưởng lúc này mới nghi hoặc hỏi:
-Em cần thi vượt để làm gì?
Lâm Thần cũng không dám nhìn các ánh mắt như dao kéo bên cạnh, cậu nhìn cô hiệu trưởng và nói:
-Xin cô đáp ứng nguyện vọng của em, em cần thi vượt để có thể dành thời gian hoàn thành việc riêng của em ạ.
Các thầy cô khác đều tỏ vẻ không đồng ý với yêu cầu này.
Lâm Thần các thầy cô đều biết là cậu ấy cực kỳ giỏi và thông minh, cộng thêm Lâm Thần lại cực kỳ biết làm hài lòng các thầy cô.
Có thể nói rằng chỉ cần ai dạy lớp học có mặt Lâm Thần thì buổi học đó sẽ là buổi sung sướng, có lúc các thầy cô còn tranh nhau để được đứng lớp của Lâm Thần mà không được.
Cứ có Lâm Thần là tất cả nữ sinh đều cực kỳ ngoan ngoãn lắng nghe, vì vậy nếu thiếu đi Lâm Thần thì giống như mất một học sinh “con cưng” của các thầy cô vậy.
Tuy biết điều này không công bằng cho Lâm Thần, nhưng vì Lâm Thần quá ư là xuất xắc và biết chiều lòng thì học sinh này các thầy cô nhất quyết phải giữ lại.
Hiệu trưởng cũng đau cả đầu.
Lâm Thần thực sự quá ưu tú, thân làm hiệu trưởng rất nhiều năm mà cô lần đầu gặp được một cậu học sinh làm điên đảo toàn trường như vậy.
Cả hội trường ồn ảo.
Hiểu trưởng cảm thấy tức điên, cả đám sồn sồn cái gì không biết, còn ra thể thống gì nữa, vì vậy cô hiệu trường đập tay xuống bàn, một tiếng rầm cộng thêm âm thanh cực kỳ rõ ràng và dứt khoát:
-Ai mà không giữ im lặng thì ra ngoài cho tôi...
Cả đám thầy cô đều im re, ai nấy cũng rất sợ cô hiệu trưởng này.
Nhưng mọi người đều đổ ánh mắt cầu mong cho Lâm Thần, chỉ mong cậu học sinh này đừng bỏ đi.
Hiệu trưởng lúc này mới đưa Lâm Thần ra một phòng riêng, Lâm Thần rất biết ơn cô hiệu trưởng này, làm như vậy cậu sẽ đỡ khó xử hơn rất nhiều.
Lúc này, cô hiệu trưởng mới nói:
-Em không đi không được hả, nếu vè vấn đề tài chính thì cứ nói với cô...
Lâm Thần lắc đầu nói:
-Không phải cô ạ! Em thực sự bất đắc dĩ phải như vậy, mong cô có thể thấu hiểu cho em...
Hiệu trưởng ra sức thuyết phục, thậm chí cô còn cho Lâm Thần rất nhiều đặc quyền và quà tặng nhưng Lâm Thần đều tỏ vẻ từ chối.
Điều này làm cho cô cực kỳ khó xử.
Lâm Thần thực sự rất mệt mỏi, cậu thấy hiệu trưởng định nói thêm thì cậu mới bất lực nói:
-Nếu không được thì em có lẽ sẽ phải xin thôi học vậy...
Hiệu trưởng nghe như vậy.
Cô đổ mồ hôi lạnh, nếu làm như vậy thì các nữ sinh trong trường sẽ nổi điên mất, điều này là điều không thể.
Hiệu trưởng lúc này mới chấp nhận ước muốn của Lâm Thần, nhưng cô lại nói:
-Cô chấp nhận, nhưng em phải giúp cô một việc.
Lâm Thần nghe vậy, cậu trong lòng thả lỏng một chút.
Cuối cùng cậu cũng đạt được ước muốn của mình.
Nghe thấy hiệu trưởng muốn mình giúp.
Lâm Thần cũng thoải mái nói:
-Cô cứ nói ạ, nếu em giúp được em nhất định sẽ giúp.
Thấy như vậy, cô hiệu trưởng mới vui vẻ nói:
-Trường mình nhận được lời mời tham gia một bữa tiệc.
Mà bữa tiệc đó rất quan trọng, nơi đó hội tụ rất nhiều nhân tài.
Mà ở trường mình thì chỉ có em là xứng đáng có đủ khả năng, vì vậy cô rất mong em có thể đại diện cho trường tham gia bữa tiệc này.
Em cũng không cần lo lắng vì thời gian tham gia còn rất lâu cơ, cô muốn biết ý kiến của em.
Lâm Thần lúc này mới hiểu.
Cậu cũng sẵn sàng đồng ý, nhưng để đề phòng thì cậu vẫn hỏi:
-Ở trong bữa tiệc đó có ai tên là ‘Linh Nhi” không cô...
Cô hiệu trưởng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
-Tất cả khách mời cô biết đều không có tên đó cả.
Lâm Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không có Linh Nhi là cậu an toàn rồi.
Cậu vui vẻ đồng ý, điều này làm cho cô hiệu trưởng cực kỳ vui vẻ.
Lâm Thần cảm thấy thời gian không còn sớm, cậu xin phép cô hiệu trưởng rời đi sớm.
Mãi lúc Lâm Thần rời đi, cô hiểu trưởng mới nghĩ đi nghĩ lại tên “Linh Nhi”.
Cái tên này cô nghe rất quen nhưng cô chắc chắn không phải là khách mời.
Mãi một lúc sau, cô mới nhận ra cái tên này.
-Đây không phải là người đứng sau tổ chức sự kiện này hay sao.
Tại sao em ấy lại biết về người đó.
(edit: Toang rồi anh tôi ơi!)
Linh Nhi cô còn cảm thấy cực kỳ mơ hồ.
Nhân vật tầm cỡ cực kỳ lớn, có thể nói là nhân vật bí ẩn nhất cô biết, tại sao Lâm Thần lại biết được người này.
Chắc có lẽ là trùng tên đi, bởi vì Linh Nhi là một đại tiểu thư cực kỳ nguy hiểm, cô chỉ biết cô gái tên Linh Nhi này thù rất dai và cực kỳ nguy hiểm....
Danh Sách Chương: