Ngay ở bên ngoài, cách căn phòng mà Nguyệt Sương đang âu yếm Lâm Thần đó chỉ khoảng vài chục bước chân, một người đàn ông với chiếc đầu hói, mặc trên mình một chiếc áo trắng dành cho bác sĩ, một tay cầm sổ, tay còn lại chuẩn bị gõ cửa.
Ông ta chính là người đã chữa trị cho Lâm Thần, cũng là vị giáo sư nổi tiếng nhất ở nơi đây- Lã Hùng.
Chức cao vọng trọng, được rất nhiều bằng tiến sĩ, tương lai rộng mở. Ông cũng đã từng đi du học nước ngoài, học tập được rất nhiều kinh nghiệm. Có thể nói, ông chính là niềm tự hào của bệnh viện.
Thế nhưng, hiện tại vẻ mặt của ông có chút ngưng trọng, giống như thiếu tự tin vậy. Một điều mà từ trước đến giờ, không ai có thể nhìn thấy cả.
Một tiếng gõ cửa vang lên, Lã Hùng đứng ngoài cửa chờ.
Chỉ sau vài hơi thở, một tiếng khá trầm ngâm từ bên trong phát ra:
“ Mời vào...”
Lã Hùng cũng không lề mề, mở cửa nhẹ nhàng rồi đi vào. Ở bên trong, một vị trung niên ăn mặc đồng phục y tế đang ngồi ký ký những giấy tờ trên bàn.
Nếu Nguyệt Sương ở đây thì chắc chắn sẽ biết, đây chính là người đã đứng ra chỉ đạo bác sĩ cứu chữa cho Lâm Thần. Tuy nhiên, khác với vẻ mặt nhiệt tình như lúc đó thì hiện tại, anh ta đang tỏ vẻ khá căng thẳng, tuy rằng bên ngoài không ai nhận ra, nhưng nếu để ý thì chắc chắn sẽ nhận thấy những giọt mồ hôi trên trán.
Lã Hùng vừa vào, ông đã khom lưng lễ phép:
“ Viện trưởng, tôi có một tin quan trọng.”
Vừa nói câu đấy xong, cây bút trên tay viện trưởng đó đã dừng lại, ánh mắt anh ấy có chút ngưng trọng, hai tay ra hiệu mời Lã Hùng ngồi xuống.
Sau khi Lã Hùng ngồi vào bàn, người viện trưởng này mới đứng dậy, từ từ đi đến đối diện với Lã Hùng. Có vẻ như, chuyện này còn quan trọng hơn cả công việc thường ngày của anh ấy.
Sau khi ngồi xuống, anh ta rót một chén trà cho Lã Hùng, vừa rót, anh ta vừa hỏi:
“ Có chuyện gì? Ông chữa trị cho vị đại nhân đó có tốt không?”
Thưởng thức một ngụm trà, Lã Hùng lúc này mới vẻ mặt có chút trầm ngâm, nói:
“ Tôi là người tự tay chữa trị, tất nhiên là tốt nhất rồi. Vị đại nhân đó hiện tại sức khỏe đã tốt lên, chỉ cần nằm vài ngày là sẽ khỏe.”
Vị viện trưởng nghe vậy, anh ta thở dài một hơi giống như trút được gánh nặng, sau đó, anh ta mới dám ngồi dài ra ghế, hỏi Lã Hùng bằng cái giọng có chút mệt mỏi:
“ Thế là tốt rồi! Chúng ta đã cứu được vị đại nhân đó thì vị tiểu thư ấy sẽ không trút giận lên đầu chúng ta! Thế mà ông còn chưng cái vẻ mặt đó làm tôi có chút lo lắng?”
Lã Hùng nghe viện trưởng châm biếm mình như vậy, ông chỉ nở một nụ cười khổ, giải thích:
“ Nếu chỉ có chuyện đó thì tôi cũng không đến đây làm gì? Chuyện tôi bảo chính là...”
Nói xong, lão đưa ra cái bảng bên tay mình, vẻ mặt của lão bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Viện trưởng đang có chút thả lỏng, nhưng khi anh ta nhìn thấy bảng này, cả thân thể đều có chút run sợ...
Lã Hùng thấy viện trưởng nhìn, ông cố gắng giải thích bằng giọng vô cùng lo lắng:
“ Tôi phân tích trong máu của vị đại công tử đó thì có chứa một loại chất gây mê. Tuy rằng nó không gây hại cho cơ thể nhưng đây là loại chất cực kỳ quý hiếm, chỉ có quân đội cấp cao nhất mới được quyền sử dụng.”
Nói như vậy thì cả hai người đều hiểu cái ý đằng sau là gì. Tại sao một người trong máu lại có chất này, chỉ có thể là người vô cùng đặc biệt với quân đội cấp cao. Có thể, đây là “đối tượng nghiên cứu” đặc biệt mà quân đội cần dùng, thế nên mới sử dụng “nó” một cách như vậy.
Phải biết, muốn điều chế chất này thì phải tốn không biết bao nhiêu tiền, thậm chí có tiền chưa chắc đã mua được. Thế mà trong máu của vị công tử đó lại có nồng độ chất này cao như vậy???
Bây giờ, người lo lắng nhất chính là viện trưởng. Tránh quả dưa lại gặp quả dừa, vừa cứu chữa xong cho vị công tử thì lại gặp trường hợp oái oăm như này. Bao nhiêu năm làm viện trưởng, gặp qua biết bao nhiêu khó khăn nhưng thật sự chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó khăn này cả.
Vị tiểu thư đó đã yêu cầu giữ bí mật tuyệt đối, thế nên nếu dám làm lộ bí mật này cho quân đội thì chính là gây thù với quý tộc. Nhưng nếu để quân đội biết thì chắc chắn cả bệnh viện này đều sẽ bị đập bỏ, thậm chí đến cả chức viện trưởng này cũng chẳng thể giữ được.
Lã Hùng nhìn viện trưởng suy nghĩ, trong lòng ông ta cũng chẳng khác viện trưởng là mấy. Không thể ngờ, vị công tử này lại có thân phận rắc rối như vậy. Vừa liên quan đến quý tộc lại vừa liên quan tới quân đội cấp cao ở đây nữa chứ... Đến cả người từng tiếp xúc với máu me như ông mà bây giờ hai tay cũng run rẩy kịch liệt là đủ hiểu độ nghiêm trọng rồi.
Cả hai đều suy nghĩ rất lâu, thậm chí lâu tới nỗi mà tách trà đã nguội lạnh từ bao giờ không hay. Khoảng thời gian này đối với hai người chẳng khác nào cực hình cả.
Chọn cái nào cũng sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí là nguy hiểm vô cùng lớn. Tuy nhiên, họ không thể không chọn, một điều mà khiến cho hai người vô cùng đau đầu.
Sau một hồi suy nghĩ, vị viện trưởng mới thở dài một hơi, hai tay nắm chặt giống như quyết định điều gì đó. Một tay không nhanh không chậm, cầm lấy tờ giấy đó rồi châm lửa đốt trước sự ngỡ ngàng của Lã Hùng.
“ Ông hãy quên chuyện này đi. Chăm sóc cho vị công tử đó thật tốt.”
Lã Hùng nghe vậy, ông nở một nụ cười miễn cưỡng, sau đó đứng dậy đi ra. Hai người tuy không nói nhưng trong đầu ai cũng hiểu ý của nhau, có vẻ như bọn họ đã chọn đâm lao theo cô tiểu thư đó.
Quay trở lại căn phòng bệnh đặc biệt dành cho vị công tử đó, ông cố gắng trấn tĩnh lại. Hiện tại, ông chỉ cần chăm lo cho cậu ấy thật tốt, còn chuyện liên quan đến quân đội thì tính sau, dù sao lúc này bối rối cũng chẳng làm gì được.
Vậy nên, Lã Hùng không chần chừ, một tay đẩy cửa đi vào.