“ Đây là tình huống gì?”
Lâm Thần vẻ mặt căng thẳng tự nói trong lòng. Cái cảm giác đáng sợ đang áp chế đi ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy.
Lúc này, khi cậu nhìn cô nàng xinh đẹp đó, thay vì cái cảm giác thèm khát thì bây giờ cậu lại có cảm giác sợ hãi...
Sợ hãi vì một cô gái tay trói gà không chặt, vẻ mặt xinh như thiên thần cùng nụ cười tỏa nắng như vậy hình như là một thứ gì đó rất buồn cười... Nhưng sự thật chính xác là cậu sợ hãi trước một cô gái như vậy.
Cái cảm giác mềm mại ấm áp đó càng ngày càng bao trùm cơ thể cậu. Miệng cô ấy đang thì thầm vào tai cậu bằng những câu nói vô cùng mê hoặc:
“ Ăn em đi anh... chẳng lẽ một món ăn ngon như vậy mà anh không ăn sao?”
Ăn??? Từ khi nào mà cô nàng lạnh lùng này lại trở thành bộ dáng như vậy. Với cả, cậu chưa thực sự coi cô ấy là một nửa còn lại.
Trong thâm tâm, cậu vô cùng tôn trọng cô ấy. Thử nghĩ xem, một người chẳng có gì trong tay thì làm sao có thể xứng đôi với một “Tiểu thư danh giá” như cô ấy được, hơn nữa, vẻ đẹp của cô ấy cũng khiến cho chính cậu phải tự ti.
Nếu chỉ vì cái danh “bạn trai” mà làm tổn hại đến danh tiếng của cô ấy thì đó là một việc vô cùng sai trái.
Thêm nữa, cậu cũng có cảm giác không hề an toàn khi ở gần cô ấy, nhất là sau khi trải qua sự việc này. Cậu đến bây giờ vẫn chưa thể tin được rằng chỉ vì không đồng ý với cô ấy, thế mà cô ấy lại bắt cậu nhốt ở đây.
“ Tỉnh táo, mày phải tỉnh táo!” Lâm Thần cắn lưỡi để bừng tỉnh lại lí trí của mình.
Cảm giác xót xót trong lưỡi cùng vị ngọt của máu khiến cho cậu bừng tỉnh. Lúc này, cậu trong lòng mới bình tĩnh, cô nàng này đúng là “hồ ly tinh” mà, nhất định không thể để cô ấy muốn làm gì cậu thì làm...
Nghĩ như vậy, cậu xoay người lại, hai tay đặt vào hai bờ vai nhỏ nhắn trắng trẻo rồi giật nhẹ cô ấy ra. Lúc này, cậu và cô ấy đang mặt đối mặt nhau.
Động tác dứt khoát khiến cho Linh Nhi có chút bất ngờ. Tuy nhiên, cậu đã quá coi thường mị lực của cô ấy.
Khi bị dựt ra, vẻ mặt Linh Nhi tràn đầy sự chờ mong, ánh mắt giống như những hạt ngọc long lanh nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu, bờ môi đỏ mọng ngập chặt ngón tay. Từng chút chất dịch chảy từ miệng ra khiến cho tâm trí cậu lại xao động.
Hơn nữa, nhất là chiếc váy thiếu vải kia, từ góc độ này thì cậu có thể nhìn thấy từng mảng thịt trắng muốt đung đưa giống như đang dụ cậu chui vào. Không tự chủ, cậu nuốt nước bọt một cái.
Mũi của cậu không tự chủ chảy máu cam vì cảnh tượng bổ mắt này. Rất nhanh trí, cậu nhắm mắt lại, cái cảm giác đó cũng từ từ dịu đi. Thật sự, đây đúng là một thử thách gian nan đối với một nam sinh như cậu mà...
Nhắm mắt lại hồi tưởng mấy chuyện khác để trấn áp tinh thần. Ấy thế mà, Linh Nhi đột nhiên lao vào hôn môi cậu.
Hai tay của cô ấy xen kẽ từng ngón vào bàn tay cậu, thân thể bị đè xuống giường, đôi môi dính chặt miệng cậu.Thậm chí, cô ấy còn liếm luôn cả những giọt máu mũi mà cậu chảy ra.
Đâu là sự điên rồ? Câu trả lời đã xuất hiện ngay đây. Lâm Thần bị rơi vào thế bị động khi mà Linh Nhi giống như một con thú đang nhấm nháp từ từ con mồi ngon lành của mình.
Phải biết rằng, từ lúc đồng ý cho đến bây giờ, chưa bao giờ cô ấy biểu hiện ra ngoài một cách cường bạo như vậy. Lúc đi cùng cậu, cô ấy luôn tỏ ra e thẹn, ít nói... duy chỉ có những lúc cậu tiếp xúc gần những bạn nữ khác thì cô ấy mới nổi nóng. Ấy thế mà, lúc này, cô ấy lại đè cậu ra để làm truyện này.
Lưỡi cô ấy rất nhanh đã quấn chặt lưỡi cậu. Cả hai giằng co một hồi, giống như một cuộc đại chiến. Tuy nhiên, càng chạy, Linh Nhi càng hứng thú, lưỡi của cô ấy giống như đang trêu đùa lưỡi của cậu vậy, vuốt ve rồi cuốn chặt lại.
Sau đó,...
( Đoạn này tác cắt vì truyện không phải là 18+)
Sau hai tiếng, cuối cùng Linh Nhi cũng hút khô miệng của cậu. Lúc này, cô ấy mới buông thả. Ngay sau khi buông, việc làm đầu tiên của cô ấy chính là nhắm mắt lại cảm nhận. Vẻ mặt vô cùng thỏa mãn giống như vừa ăn một thứ gì đó ngon lành.
Cảm nhận xong, một giọng nói giống như chưa thoả mãn lắm khiến cho Lâm Thần đang mệt mỏi cũng phải dùng hết sức mình ngồi dậy ngăn cản:
“ Anh vẫn chưa thỏa mãn sao. Hay là để em...”
“ Đủ...đủ rồi!” Lâm Thần biểu cảm hoảng sợ nói.
“ Ahh...tiếc quá đi... em vẫn chưa thoả mãn lắm” Linh Nhi mút lấy cái ngón tay của mình.
“ Đừng... hiện tại anh có chuyện muốn nói” Lâm Thần cố gắng bày tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Từ việc làm vừa nãy, cậu mới biết được cái dục vọng của cô ấy lớn tới mức nào.
Chỉ là hôn môi thôi mà cậu cảm tưởng như thân thể sắp tàn tạ đến nơi rồi. Tay chân rã rời, cảm giác mệt mỏi cùng với cái lưỡi đau rát này làm cho cậu có một cảm giác xấu...
Cậu thành như vậy, thế mà nhìn cô ấy xem. Tràn đầy sức sống, không hề có một chút mệt mỏi nào. Đâu ai có thể nhìn ra cô ấy vừa hôn cuồng nhiệt như vậy suốt hai tiếng đồng hồ.
Thấy cô ấy còn muốn làm “chuyện đó” tiếp, cậu mau chóng nói ra:
“ Em đưa anh đến đây vì có mục đích gì? Tại sao anh đang chuẩn bị về thì em lại đưa anh tới đây?”
Linh Nhi nghe vậy, cô mới thay đổi khuôn mặt. Ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Thần cùng giọng nói tức giận:
“ Anh...anh thế mà còn dám chất vấn em? Anh tự nhìn lại mình xem là anh đã làm gì?”
“ Hả...anh có làm gì đâu?”
Linh Nhi đột nhiên đánh nhẹ vào ngực cậu, giọng vô cùng uất ức nói:
“ Hic...anh còn cãi nữa à? Chẳng phải khi đó, em đã bảo anh là đi cùng em để ăn trưa sao? Tại sao anh lại từ chối và bỏ mặc em? Anh có biết, để chuẩn bị bữa ăn đó, em đã cất công như thế nào không vậy.”
Lâm Thần nghe vậy, trong lòng cậu có chút hối lỗi. Khi nhận được câu nói ấy, trong đầu cậu chỉ nghĩ đơn giản đó là cái cớ để cho cô ấy ở cùng cậu.
Cậu thực sự rất ngại khi ngồi ăn riêng cùng cô ấy, đơn giản là vì cô ấy vô cùng thân mật. Cậu vẫn nhớ cái cảm giác cả lũ con trai cùng với ánh mắt ghen tỵ nhìn cô ấy ngọt ngào đút từng miếng ăn cho cậu. Chỉ cần nghĩ lại là cậu thấy nổi da gà...
Trong cả buổi trưa đó, cậu không được phép làm gì, tất cả mọi thứ đều do cô ấy làm... nó khiến cho cậu trở nên bí bách và khó chịu. Không thể ngờ được là chỉ vì thế, cậu lại hiểu nhầm cô ấy.
Linh Nhi như một chú thỏ con dúi mặt vào lưng cậu, hai bàn tay không hề có tý sát thương nào gõ gó ngực cậu. Cậu có cảm giác cô ấy cố gắng gõ nhẹ nhất có thể, giống như sợ cậu bị đau vậy.
Thấy cảnh tượng này, cậu cũng chẳng muốn truy cứu chuyện vừa nãy nữa, ánh mắt nhìn vào mái tóc đen tuyền của cô ấy và nói:
“ Anh xin lỗi... anh không ngờ là em lại chuẩn bị kỹ như thế. Nếu được thì lần sau anh sẽ đền bù cho em nha.”
Thấy hai chữ “đền bù”, Linh Nhi mắt sáng rực lên, nhìn cậu với vẻ mặt hưng phấn, thậm chí cô ấy còn chưa kịp lau nước mắt nói:
“ Đền bù? Anh đền bù cho em?”
Lâm Thần có cảm giác quái quái thế nào ý, nhưng cậu vẫn gật đầu đáp:
“ Đúng vậy? Anh sẽ đền bù em bằng bữa...”
Chưa kịp nói xong, Linh Nhi đã ngắt lời cậu cùng với vẻ mặt chờ mong:
“ Anh sẽ đền bù bằng cách cưới em ư... thật là ngọt ngào quá đi.”
Thấy Linh Nhi hào hứng như vậy, miệng cậu giật giật cùng vẻ mặt không biết nên vui hay nên buồn:
“ Không...không... Anh sẽ đền em thứ khác được chứ?”
“ Vậy là...anh không hề thích em ư... Anh không coi em là bạn gái? Kể cả sau khi chúng ta vừa mới hôn xong” Linh Nhi thay đổi thái độ 180 độ, vẻ mặt đáng sợ nhìn cậu.
“ Em...em làm sao vậy?” Lâm Thần cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của cô ấy, miệng cậu run rẩy nói.
“ Không, không thể tha thứ...”
“ Linh Nhi...”
“ Em...em đã yêu anh đến mức vậy rồi cơ mà! Tại sao anh lại làm vậy với em”
“ Em suy nghĩ vớ vẩn gì vậy?”
“ Ha... không được...em phải chiếm lấy anh bằng mọi giá?” Linh Nhi ánh mắt giống như một con chú đang nhìn chằm chằm vào cậu.
“ Linh Nhi...em mau chóng tỉnh lại...”
“Aaaaaaa...” Đột nhiên, một dòng điện chạy qua người cậu. Cả thân thể cậu bị cứng đờ, không tự chủ ngã xuống.
Trước khi nhắm mắt, cậu chỉ nhìn thấy cô ấy cầm một chiếc nút bấm, vẻ mặt vô cùng đáng sợ nhìn cậu.