Mặc dù không biết Linh Nhi để ý tới cô là có mục đích gì, tại sao lại ra một giao kèo đầy quái dị như vậy, thế nhưng cô cũng không dám có chút thả lỏng.
Linh Nhi đáng sợ như thế nào, chính cô còn khá mơ hồ. Thế nhưng có một lần, cha cô đã nói rằng:
“ Nếu con có thể kết bạn được với Linh Nhi, đó chính là một bước tiến khiến con có thể lên trời. Thế nhưng nếu như con đắc tội với cô ấy thì sợ rằng...”
Ba cô lúc đó nói rất nghiêm trọng, như vậy đủ để hiểu Linh Nhi trong lòng ba cô đáng sợ tới mức nào. Đó là một người chỉ có thể kết bạn, không thể trở thành thù được.
Rất nhiều, rất rất nhiều gia tộc từng vang danh, nổi tiếng chỉ vì đắc tội cô ấy mà trong một đêm đều loạn lạc, gà bay chó chạy. Linh Nhi giống như một ác thần trong mắt các đại gia tộc, một cô gái có thể định đoạt số phận của từng người.
Tuy nhiên, dường như Linh Nhi đến đây ngày hôm nay chỉ là thăm dò cô. Cô khi đó cũng mặc kệ bỏ qua, dù sao thì cô với vị ác ma đó cũng không hề có mối liên hệ nào cả.
Tuy nhiên, dù sao đó cũng là một giao kèo ác quỷ. Một ân tình của Linh Nhi không phải là chuyện đùa. Dù cho các gia tộc cô biết đều không khiến cho Linh Nhi có chút hứng thú chứ đừng nói chi là làm một giao kèo. Hơn nữa, Linh Nhi còn tự thân đến đây, điều này chứng tỏ rằng cô ấy không hề nói đùa.
Đổi lại, sự trả giá cho cái ân tình này rất đáng sợ, đúng như theo cô ấy nói thì cô sẽ chính thức thuộc về Linh Nhi, một điều làm cho cô vô cùng lấn cấn.
Tại sao cô tự tay lập nghiệp, cố gắng trở thành ca sĩ nổi tiếng được người người ngưỡng mộ, chẳng phải chính là muốn tự do, không bị lệ thuộc vào gia tộc hay sao. Ấy thế mà cái giá nếu cô sử dụng ân tình đó chính là mất đi thứ mà cô theo đuổi bấy lâu nay. Điều này làm sao cô chịu nổi chứ.
Cứ tưởng sẽ không bao giờ phải sử dụng đến thứ ác quỷ này, ấy thế mà trong lúc nguy cấp trên, cô lại nảy ra suy nghĩ đáng sợ đó.
Tất nhiên, suy nghĩ này bị thư ký của cô ngăn chặn:
“ Tiểu thư nghĩ cái gì vậy? Nếu như cô chấp nhận đề nghị thì chẳng phải cô sẽ mất đi tự do sao?”
Tuy nhiên, không hiểu sao, khi nghe thấy câu này, cô lại không có chút sợ hãi nào, thay vào đó là cảm giác lo lắng đến mức sợ hãi nói:
“ Không, không... Em mất tự do cũng được. Thế nhưng còn anh ấy, nếu chúng ta còn kéo dài thời gian thì rất có thể sẽ gặp nguy.”
Lần đầu gặp cô chủ lo lắng cho một chàng trai khác như vậy, vị thư ký trong lòng thở dài. Không biết cậu ta có tài đức gì mà để cô chủ siêu lòng tới mức hi sinh bản thân như vậy.
Đến nước này, cô cũng chỉ đành thở dài, nói với cô chủ:
“ Cô chủ đừng nên xúc động, để tôi liên hệ với trưởng quan bên họ xem. Có lẽ bọn họ sẽ cho chúng ta một chút mặt mũi.”
Lily nghe vậy, cô mặc dù rất lo lắng cho Lâm Thần nhưng cuối cùng cũng phải nghe theo lời của thư ký, dù sao thì liên hệ với Linh Nhi cũng cần rất nhiều thời gian. Cô xoay người lại nhìn nhà tù một lúc, sau đó mới mệt mỏi từ từ quay về xe.
Còn về Nguyệt Sương và Tiểu Ngọc, sau một hồi hỏi tung tích, các cô mới tìm hiểu ra là anh ấy đã đi đến công ty của Tô Nhan trước khi mất tích. Điều này làm cho các cô không khỏi đặt ra nghi vấn.
“ Chẳng lẽ anh ấy bị Tô Nhan bắt cóc?”
Nghĩ như vậy, hai người quay sang tìm kiếm Tô Nhan. Cứ tưởng Tô Nhan sẽ chạy trốn như ý định các cô, thế nhưng sự thật lại khác xa. Tô Nhan chẳng những không chạy trốn, trái ngược lại, khi này cô ấy đang trong bệnh viện.
Chạy một mạch đến bệnh viện, đi đến thẳng căn phòng của Tô Nhan. Đập vào mắt cô đó là dáng vẻ Tô Nhan đang đọc sách một cách chậm rãi, dường như trên mặt cô không hề có gì gọi là gấp gáp cả.
Tích trữ tức giận quá lâu, Nguyệt Sương không ngần ngại đến trước mặt Tô Nhan, quát lớn:
“ Tô Nhan, cô giấu anh Lâm Thần ở đâu?”
Ngay khi nghe thấy câu này, Tô Nhan nhíu mày, xoay mặt nhìn Nguyệt Sương, trả lời:
“ Cô là ai? Tại sao lại vào phòng của tôi!”
Nguyệt Sương nắm chặt nắm tay, cả khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận. Cô chưa bao giờ tin rằng một cô gái mà cô ngày trước ngưỡng mộ lại mặt dày đến mức này. Hơn nữa, vẻ mặt như kia là sao? Chẳng lẽ cô không biết mình đang giam giữ anh ấy sao?
Cố gắng kìm chế cơn nóng giận, cô lạnh giọng trả lời:
“ Tôi là em gái của anh Lâm Thần. Anh ấy hiện tại đã mất tích không rõ lý do. Mà nơi anh ấy đến lại chính là công ty của cô.”
Ngay lúc này, Tô Nhan dường như có vẻ nhớ ra thứ gì đó, vẻ mặt cô có chút hoang mang, ánh mắt lâng lâng nhìn Nguyệt Sương, thấp giọng nói:
“ Lâm...Lâm Thần... Tôi...tôi không biết...tôi không biết gì hết!”
Nói xong, Tô Nhan không hề để ý tới Nguyệt Sương nữa, ánh mắt rầu rĩ cúi xuống đọc sách. Có vẻ như Tô Nhan không muốn tiếp tục trò chuyện thêm gì nữa.
Nguyệt Sương thấy thế, cơn giận bấy lâu nay trong người phát tác, cô nắm chặt vạt áo người bệnh của Tô Nhan rồi giơ về phía mình, cưỡng ép để cho mặt hai người đối nhau, sau đó cô tức giận cảnh cáo:
“ Tôi đã nhẫn nhịn cô đủ nhiều rồi đó. Đừng tưởng rằng cô là chủ tịch thì tôi sẽ tha cho cô. Nói nhanh, anh ấy giờ đang ở đâu, đừng để cho tôi phải động thủ.”
Lần đầu tiên, Nguyệt Sương dám cả gan hành động như vậy trước mặt Tô Nhan. Dù biết điều này sẽ gây ra vô cùng nhiều rắc rối. Đơn giản thôi, đến cả Linh Nhi còn phải e dè trước Tô Nhan thì đủ hiểu Tô Nhan phải có quyền lực khủng khiếp như thế nào. Ấy thế mà cô vẫn dám làm vậy.
Đối với Nguyệt Sương bây giờ, cô chỉ muốn tìm thấy anh ấy, còn chuyện được hay mất cái gì cô tạm thời không để ý đến. Giam giữ anh ấy rồi lại còn tỏ vẻ không biết, đúng là không biết sống chết.
Hành động trên không chỉ khiến các nhân viên y tá bên ngoài sợ hãi, mà còn khiến chính chủ Tô Nhan cũng giật mình. Cảm giác đau rát từ cổ làm cho cô tỉnh táo lại một chút.
Tuy nhiên, mặc dù cô lúc này rất mệt mỏi, chán nản nhưng cô vẫn là chủ tịch, vì vậy cơn giận của cô cũng nổi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyệt Sương nói:
“ Lâm Thần sao? Tôi việc gì phải tìm một kẻ dám phản bội tôi để đi theo đứa con gái khác. Cậu ta là ai, bị sao thì tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi hiện tại rất mệt, chuyện này tôi sẽ nhờ người tra. Còn về phần cô...”
Khi này, Tô Nhan giật mạnh tay Nguyệt Sương, hừ lạnh:
“ Đừng tưởng có chút quyền lực mà muốn làm gì thì làm. Tôi có thể khiến cho cô chết trăm ngàn lần đó.”
Lời này mặc dù có chút khoa trương nhưng lại hoàn toàn đúng với Tô Nhan. Với quyền lực ngập trời đó, không khó để cô ấy làm gỏi Nguyệt Sương trong một nốt nhạc.
Còn Nguyệt Sương, cảm nhận được lực đạo khủng khiếp đến từ bàn tay của Tô Nhan, cô nhíu mày. Trong lòng cô mặc dù rất hận Tô Nhan nhưng cũng không thể làm gì được, nếu như cô manh động, nhất định sẽ khiến cho cô rơi vào trạng thái vạn kiếp bất phục.
Đến khi này, một biến cố đã xảy ra.