Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Ngọc mặc dù đang xem Lâm Thần, tuy nhiên cô không phải là kẻ ngu ngốc, ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo từng động tác của Nguyệt Sương.

Nhìn Nguyệt Sương cố gắng kìm nén cảm xúc, ánh mắt ướt át sắp muốn khóc giống như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo khiến cho cô trở nên mềm lòng.

Nở một nụ cười bí hiểm, cô nhẹ nhàng xê dịch thân thể mình sang bên cạnh, sau đó, cô tỏ ra vui vẻ nói với Nguyệt Sương:

“ Chị, em ngồi một mình chán lắm, chị có thể ngồi cùng em được không?”

Lời nói mặc dù rất bình thường, không có gì đặc biệt, thế nhưng đối với Nguyệt Sương, lời nói đó chẳng khác nào là đang “cứu rỗi” bản thân cô.

Cô sững sờ trong vài giây, không biết nên hành động như thế nào? Dù sao thì chỗ ngồi đó khá là chật chội, nếu cô tự tiện ngồi vào thì nghe có vẻ không được tự nhiên cho lắm...

Dù cho rất thèm khát chỗ ngồi tuyệt vời ấy, tuy nhiên lòng tự trọng của Nguyệt Sương vẫn có, cô trong lòng nuối tiếc muốn từ chối, hai tay định giơ lên ra hiệu.

Đột nhiên, ngay khi cô vừa giơ tay lên từ chối, Tiểu Ngọc đã chạy đến, ôm chặt bàn tay, sau đó dẫn cô vào chỗ ngồi. Đến khi này, Nguyệt Sương mới biết là Tiểu Ngọc tốt bụng đến nhường nào.

Em ấy vừa xinh đẹp, vừa tốt bụng như thế, người làm chị như cô cũng không thể nhỏ nhen, cô cũng muốn làm gương cho em ấy. Nguyệt Sương trong lòng bắt đầu nảy sinh ra một suy nghĩ mới.

Cũng nhờ chuyện cố hữu trên, hai chị em cũng bắt đầu thân thiết với nhau hơn. Sự thân thiết này khiến cho Lâm Thần cũng phải ngạc nhiên.

Trong bàn ăn, lần đầu tiên, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc lại cười với nhau một cách vui vẻ, thậm chí còn tạm thời bỏ qua cậu, từ từ cười đùa, gắp cho nhau ăn. Cảnh tượng khiến cho không chỉ cậu mà kể cả Nguyệt Lan cũng phải ngơ ngác.

Hai người nhìn nhau, không tự chủ nở nụ cười. Nguyệt Lan vẻ mặt hạnh phúc ngoảnh lại nhìn con gái của mình hạnh phúc cười đùa, trong lòng càng ngày càng tin tưởng Lâm Thần hơn.

Với cả, cô càng nhìn thì càng cảm thấy Lâm Thần ưa nhìn. Từ ngoại hình cho đến tính cách, mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo. Chỉ ở trong một khoảng thời gian ngắn, cô càng cảm thấy mình nhặt được một “bảo bối”.

Thông thường, đâu có ai chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền và quyền lực. Linh Nhi khủng khiếp như thế nào, chính cô còn không dám đối mặt, nói thẳng ra đối với Linh Nhi, gia tộc của cô chỉ là con kiến, một cái búng tay là có thể giết chết.

Hơn nữa, mặc dù con gái Nguyệt Sương của cô vô cùng xinh đẹp, có thể nói là khó ai sánh bằng. Thế nhưng Linh Nhi cũng đâu có kém cạnh. So công tâm hơn thì về khí chất, Nguyệt Sương thua xa so với Linh Nhi, thậm chí, cô còn nghe đồn là Linh Nhi còn sẵn sàng làm bất kỳ điều gì để khiến cho con rể của cô vui vẻ. Một điều mà nghe đến thôi, chính cô cũng phải động lòng.

Ấy thế mà, cuối cùng, Lâm Thần chấp nhận bỏ qua tất cả, đi đến với con gái cô. Mặc dù không thấy Lâm Thần nhắc gì về chuyện đó, thế nhưng từ những hành động mà Lâm Thần đã làm cho con gái cô, cô cảm nhận được Lâm Thần yêu con gái cô lớn đến nhường nào.

Nếu không phải con rể cô cũng bị Linh Nhi nhắm đến, gia tộc cô đang trong tầm ngắm thì cô đã giao công ty cho Lâm Thần quản lý rồi. Thậm chí, cô còn nghĩ như vậy còn chưa đủ so với những gì cậu ta đã hi sinh.

( P/S: Không làm chạn vương đời không nể)

Cô đợi Lâm Thần ăn uống xong xuôi, lúc này, cô mới bắt đầu trò chuyện cùng với cậu ta.

Cuộc trò chuyện rất đơn giản, cô muốn giúp đỡ Lâm Thần về tài chính, dù sao thân là người của gia tộc lớn, chẳng lẽ một chút tiền cũng không thể cho được con rể sao?

Cứ tưởng Lâm Thần sẽ nhận, thế nhưng trái ngược lại với những gì cô nghĩ, Lâm Thần dứt khoát từ chối một cách lịch sự. Dù cho cô cố gắng như thế nào, Lâm Thần cũng không nhận.

Bất đắc dĩ, sau khi Lâm Thần đi, cô mới dặn dò riêng con gái mình. Phải chăm sóc thật tốt cho Lâm Thần, không để cho cậu ấy phải chịu khổ bất cứ điều gì.

Nguyệt Sương nghe rất chăm chú, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc ghi nhớ từng lời nói của cô. Điều này khiến cho cô cảm thấy rất hài lòng.

Thậm chí, khi nói xong, Nguyệt Sương còn tuyên bố với cô:

“ Mẹ cứ tin vào con. Con sẽ “thõa mãn” anh ấy mỗi ngày. Chỉ cần con còn sống, anh ấy sẽ không phải chịu khổ thêm phút giây nào nữa”

Mặc dù biểu cảm của con gái cô e thẹn, xấu hổ trông không đúng lắm, thế nhưng cô cũng không để ý...

Sau vài phút, Nguyệt Sương đi ra ngoài, khi này, cô mới nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh, trong tay cầm một ly trà nóng mà Lâm Thần đã chuẩn bị từ trước, từ từ thưởng thức chúng.

“ Trà ngon!!!”

Quay trở lại với Lâm Thần, cậu khi này đang lái xe đi bon bon trên mặt đường. Điều kỳ lạ là trên xe không có một ai cả, một điều tưởng chừng rất bình thường nhưng lại khiến cậu có chút không quen. Đơn giản là vì, Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc không ở đây, không đeo bám nhõng nhẽo như bình thường.

Điều này cũng khá tốt cho cậu, hiện tại, cậu đang cố gắng chạy thật nhanh đến công ty của Tô Nhan. Thật sự, cậu đã rời đi quá lâu, dù cho chuyện cậu rời đi là bất đắc dĩ, thế nhưng dù sao người sai vẫn là cậu, cậu vẫn lên đến đó để nói rõ với Tô Nhan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK