Cô không thiếu nhất chính là tiền, mà điều hay ho là xã hội trên vận hành theo đồng tiền. Cô không tự chủ mỉm cười, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, thích thú nói:
“ Anh đã che chở cho em rất lâu rồi. Đến hiện tại, hãy để em che chở anh.”
Nụ cười này đẹp biết bao nhiêu, nếu như bất kỳ nam nhân nào, kể cả Lâm Thần nhìn thì cũng sẽ si ngốc vì vẻ đẹp yêu kiều ấy.
Dù cho cô là nữ nhân, mà nữ nhân thì cần nam nhân che chở, thế nhưng cô không muốn như vậy. Tính cách mạnh mẽ từ nhỏ, cộng thêm những hành động mà Lâm Thần làm đã khiến cho cô có cảm giác đau xót. Anh ấy rốt cuộc đã phải trả qua cuộc sống khổ cực như thế nào.
Nghĩ đến lúc bé, khi mà cô suýt chút nữa lạnh cóng, chính anh ấy đã không ngại mạo hiểm, dùng bộ đồ duy nhất của mình để che chở cô. Khi đó, cô chỉ thấy trong ánh mắt anh ấy chính là sự đau xót, sự lo lắng chứ không hề có một chút ẩn ý nào như những kẻ khác muốn tiếp cận cô.
Khi đó, dù cho cô có lạnh lùng, vẻ mặt thờ ơ đến nhường nào, anh ấy vẫn luôn kiên trì, cố gắng, thậm chí làm trò vui, khiến cho cô cảm nhận được lần đầu tiên trong cuộc đời mình được đối xử một cách chân thành như thế.
Đó là lần đầu tiên, cô biết được cảm giác tình thương là gì?
Tại sao, anh ấy lại tốt như vậy?
Tại sao, anh ấy lại quan tâm mình đến như thế?
Anh ấy không hề đòi hỏi gì từ mình, thậm chí còn luôn muốn giữ khoảng cách với cô, anh ấy chính trực như vậy sao?
Khi đó, chính cô cũng không ngờ là trong lòng đã chôn xuống một mầm cây của tình yêu ngây thơ.
Anh ấy coi cô giống như một người bạn đối đãi, mặc cho cô là đại tiểu thư, chỉ cần đòi hỏi một chút là sẽ có cuộc sống giàu sang, thế nhưng không, anh ấy vẫn không hề đòi hỏi bất cứ điều gì, thậm chí sau khi biết được nỗi buồn của cô thì chính anh ấy đã dùng toàn bộ số tiền bản thân để có thể giúp cô tổ chức sinh nhật của mình.
Mặc dù khi đó, những món đồ anh ấy mua đối với với một đại tiểu thư như cô chẳng khác gì đồ bỏ đi, thậm chí rác rưởi cũng không bằng. Tuy nhiên cô lại cảm thấy ngày đó là ngày hạnh phúc nhất trên đời. Rốt cuộc, cô cũng có một người bạn tốt, một người đủ sức để có thể giải bày nỗi tâm sự của bản thân. Chính cô khi đó cũng suýt chút nữa xúc động mà rơi nước mắt trước tình cảnh đó mà.
Cô cũng đã cố gắng dò xét bằng cách cố gắng dụ hoặc, đó cũng là cách thử mà cô nghĩ ra để xem anh ấy có ý đồ xấu gì với cô không. Hoặc ít nhất, anh ấy có suy nghĩ gì khác biệt với một cô gái xinh đẹp như cô không?
Tất nhiên, ban đầu anh ấy có chút e dè, ánh mắt đầy né tránh, điều đó không hiểu sao khiến cho cô ân ẩn có chút vui vẻ. Thì ra, anh ấy cũng bị vẻ đẹp của cô lay động, nhất là lúc hai người nằm trong chiếc chăn mỏng, cô có thể cảm nhận rõ anh ấy mất tự nhiên.
Tuy nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở đó, ngay sau đó, anh ấy luôn luôn giữ khoảng cách với cô. Trừ trường hợp bất đắc dĩ, còn lại toàn bộ anh ấy thậm chí còn không ngắm nhìn cô một chút. Điều này càng khẳng định rõ là anh ấy không có ý đồ gì xấu với cô, thế nhưng cũng chính điều này lại khiến cho cô ân ẩn có cảm giác tức giận khó tả.
Khi cô nhắm mắt lại để ước nguyện trước bánh sinh nhật, cô đã mong muốn Lâm Thần sẽ mãi mãi làm bạn bên cạnh cô, thậm chí trong lòng còn ẩn ẩn muốn chiếm đoạt anh ấy làm của riêng. Đơn giản thôi, cô có tiền, quyền thế, vậy nên cô cũng muốn sở hữu món đồ của riêng mình.
Thế nhưng, mẹ cô đã phá hỏng tất cả, nhìn Lâm Thần bị ép quỳ rạp trên đất, hai má bị mẹ cô đánh sưng phồng. Một cảm giác tội lỗi cùng với hối hận xông thẳng lên đầu. Tuy nhiên, nếu thế là chưa đủ, cô còn nghe thấy anh ấy còn nói thẳng với mẹ của mình:
“ Cô không xứng làm mẹ của Linh Nhi!...”
Anh ấy sao có thể ngu ngốc đến mức này? Cô với anh ấy chỉ là bạn thôi mà? Tại sao??? Tại sao??? Anh ấy không biết làm vậy là có thể sẽ chết hay sao???
Chỉ khi hôm sau, cô chạy đến nơi đã hẹn trước với anh ấy thì chỉ còn lại cảnh vật, còn người thì đã rời đi. Căn nhà ấy cũng chẳng còn gì, mặc dù mới tối hôm trước cô với anh ấy đã tổ chức một bữa tiệc tuyệt vời, đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cô.
Cô hận mình không có thực lực, cô hận mình khi đó quá nhu nhược, cô hận mình đã để anh ấy chịu nhiều khổ đau, đến mức phải rời đi như vậy. Cô hận tất cả, cô nhất định phải bù đắp lỗi lầm của mình.
Cô hận luôn cả cha mẹ mình, dù cho việc này là cấm kỵ, đó cũng là lý do tại sao cô hầu như luôn luôn lạnh lùng trước mặt họ, không giống như bất kỳ nữ nhi nào của gia đình khác.
Anh ấy rời đi cũng là vì cô không có thực lực. Vậy thì hãy để cô chứng minh bản thân có thể bảo vệ anh ấy, cô muốn anh Lâm Thần biết rằng cô cũng muốn bảo vệ anh ấy như cách anh ấy bảo vệ cô vậy.
Cô bắt đầu tự giam bản thân mình, từ từ thống trị toàn bộ những công ty khác. Chỉ cần một sơ hở nhỏ của công ty khác, cô có thể khiến chúng sụp đổ, sau đó thôn tính lại một cách dễ dàng. Thậm chí, cô còn không ngại thuê sát thủ chuyên nghiệp để hạ bệ những người dám cản đường của cô mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cô tàn độc với toàn bộ người khác, tuy nhiên thứ cô luôn luôn khao khát không phải tiền, không phải những gì cao siêu như suy đoán của những kẻ khác trong lời nói. Thứ cô cần chính là tình yêu, tình yêu mà cô ấp ủ suốt rất nhiều năm nay.
Nó cũng là động lực nhưng nó cũng là nỗi trăn trở khiến cho cô lo lắng hơn. Mà chính cô cũng không biết rằng bản thân đã càng ngày càng lún sâu vào chúng từ khi nào.
Ban đầu, cô chỉ muốn gặp lại anh ấy mà thôi. Tuy nhiên, dần dần, cô lại muốn tiến xa hơn, cô không muốn hai người chỉ là bạn. Rồi cô lại không muốn như thế, cô muốn anh ấy yêu cô, say mê cô giống như những kẻ si tình ngoài kia.
Tuy nhiên, tuy nhiên... rất nhiều cái tuy nhiên. Cho đến cuối cùng, cô đã “yêu” anh ấy. Cô tại sao phải cho người khác nhìn thấy anh ấy, anh ấy chỉ cần có cô, cô có rất rất nhiều tiền, vậy nên thứ anh ấy cần chỉ là ở trong phòng và chờ cô về mà thôi.
Anh ấy sẽ chỉ thuộc về cô, mà một khi thuộc về cô rồi thì chỉ còn cách là yêu cô mà thôi. Một công đôi việc phải không? Hơn nữa, cô cũng sẽ có thể yêu anh ấy hết mình, anh ấy cũng không thể tìm ai khác. Nghĩ đến thế mà khi đó cô đã không biết gây bao nhiêu khủng khoảng cho thị trường tài chính.
Bây giờ nhớ lại những kỷ niệm ấy, trong lòng cô không khỏi tràn ra một cảm giác ấm áp. Sau bao cố gắng nỗ lực, cuối cùng tất cả thành quả cô gặt hái đều xứng đáng.
P/S: Đây chính là lý do tại sao Linh Nhi trở thành yandere! Yandere không tự dưng sinh ra đâu nha !