Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khách sạn X, căn phòng tổng thống.

Thanh Tuyết ngồi trên chiếc ghế quyền lực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai cô gái vô cùng xinh đẹp đang ngồi bên cạnh, trầm giọng nói:

“ Nguyệt Sương, Lily, các cô đã muốn thách đấu tôi thì đừng trách tại sao tôi lại ác.”

Nguyệt Sương nghe vậy, ánh mắt hoa đào híp nhẹ, cười lạnh nói:

“ Cô đừng có tự tin quá! Anh ấy chắc chắn sẽ không quan tâm tới cô đâu!”

Còn Lily, sau khi nghe thấy lời thách đấu đầy mùi thuốc súng của Thanh Tuyết, thay vì nổi giận như Nguyệt Sương thì cô lại chọn cách im lặng, ánh mắt nhắm lại uống trà một cách vô cùng nhã nhặn.

Không hề nghe thấy ai chịu thua, bản tính tiểu thư của Thanh Tuyết bỗng chốc bùng lên, ánh mắt khinh thường nhìn Nguyệt Sương và Lily, trong tay bỗng dưng nhiều hơn một tấm ảnh rồi đặt xuống bàn.

Nguyệt Sương và Lily đương nhiên hiếu kỳ, cả hai đều nhìn chằm chằm tấm ảnh. Ngay lâp tức, sắc mặt cả hai đều thay đổi.

Bởi vì, trong bức ảnh đó có sự xuất hiện của nam nhân mà bọn họ đang tranh luận- Lâm Thần. Cậu ấy đang bế Thanh Tuyết lên cùng với vẻ mặt khá vui mừng.

Không chỉ thế, Lâm Thần còn ăn mặc bộ đồ hầu nam, còn Thanh Tuyết ăn mặc như một vị tiểu thư cao quý. Điều này cho thấy Lâm Thần giống như đang “hầu hạ” chính Thanh Tuyết vậy.

Suy nghĩ của hai người đều trùng khớp với bức ảnh, Thanh Tuyết dùng tay che nửa miệng, cười khiêu khích nói:

“ Khư...khư... Tuần trước, anh ấy đột nhiên muốn đến chăm sóc tôi, thân là chủ nhân, tôi đâu thể từ chối được. Thật là đáng tiếc cho mấy cô nha, khi đó chúng tôi đang rất là hạnh phúc đó.”

Giọng điệu cùng với hành động cười đùa khiến cho Lily và Nguyệt Sương tức đến đỏ mắt. Nhìn bức ảnh Lâm Thần bế Thanh Tuyết như bế công chúa, chẳng hiểu sao lưỡi bọn họ lại có cảm giác khô rát, cảm giác thèm muốn lại bắt đầu xuất hiện.

Tuy nhiên, rất nhanh Thanh Tuyết đã gạt bỏ được suy nghĩ này. Cô cười lạnh, lấy chiếc điện thoại ra bấm bấm, sau đó đưa đến trước mặt Thanh Tuyết xem.

Thanh Tuyết đang cười một cách rất phấn khích thì đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy tấm ảnh trong chiếc điện thoại. Nụ cười trên môi cô cũng nhanh chóng tắt dần. Thậm chí, thân thể cô còn bắt đầu run rẩy.

Sự thay đổi biểu cảm đến chóng mặt của Thanh Tuyết khiến cho Lily rất tò mò. Tại sao vừa nãy cô ấy còn rất vui vẻ, thậm chí còn tỏ vẻ khiêu khích người khác, thế mà bây giờ lại âm trầm khó chịu đến như vậy. Chẳng lẽ bức ảnh trên rất ghê gớm hay sao?

Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng lướt xem bức ảnh trên điện thoại. Để rồi, tất cả hoài nghi đó của cô đều đã được giải đáp. Bởi vì trong ảnh chính là khuôn mặt Lâm Thần đang ngủ một cách ngon lành cùng với Nguyệt Sương đang lộ rõ vẻ mặt thích thú.

Đây người ta gọi là gì? Gậy ông đập lưng ông chứ sao? Lily không nhịn được mà dùng ánh mắt tán thưởng dành cho Nguyệt Sương. Mặc dù rất ghen tỵ với Nguyệt Sương nhưng dù sao thì chút nữa cô cũng sẽ bắt Lâm Thần cho cô hưởng đặc quyền như vậy thôi. Còn hiện tại thì cứ cười đùa trước mặt Thanh Tuyết đã.

Nguyệt Sương thấy vẻ mặt Thanh Tuyết chẳng khác gì ăn một con ruồi, khó chịu đến cực điểm. Điều này làm cho cô bắt đầu cười chế nhạo Thanh Tuyết:

“ Haha... Thật tiếc nhỉ! Tôi chưa được bế công chúa như cô, thế nhưng tôi lại được chung chăn gối với anh ấy...”

Lời nói như một tia sét giáng thẳng vào lòng tự trọng của Thanh Tuyết. Ban nãy, cô ấy còn tự tin khoe hình ảnh thân mật của mình, thế mà bây giờ đã có cô gái khác mang bằng chứng còn thân mật hơn nữa. Thử hỏi có một cô gái nào mà không tức điên lên được ý chứ.

Thanh Tuyết lúc này tức đến đỏ mặt, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điên thoại, hai tay nắm lại thành nắm đấm như đang biểu lộ sự tức giận.

Nguyệt Sương mong chờ xem tiếp theo Thanh Tuyết sẽ làm gì? Nhất là khi cô biết cô ấy chính là đại tiểu thư vô cùng khó tính? Chắc chắn tiếp theo sẽ rất hay cho mà xem!!!

Ý nghĩ như vậy nhưng hành động của Thanh Tuyết tiếp theo lại khiến cho cô thất vọng rồi. Thanh Tuyết chỉ mang cái khuôn mặt đỏ như cà chua đi ra ngoài, không thèm nói một câu nào.

Nguyệt Sương chỉ giữ vẻ mặt điềm tĩnh cho đến khi Thanh Tuyết rời đi. Khi này, vẻ mặt của cô mới trở nên vô cùng khó chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, tự nói:


“ Hừ...anh dám bế cô ta ư? Em nhất định sẽ khiến anh phải làm vậy với em.”

Nói xong, không chờ Lily phản ứng, cô cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Lily nhìn hai cô gái ghen đến mức tìm đến Lâm Thần tính sổ, trong lòng cô khi này lại tỏ vẻ lo lắng cho Lâm Thần hơn là ghen tỵ.

Cô mặc dù rất yêu Lâm Thần, thế nhưng cô cũng biết địa vị của mình. Anh ấy có rất nhiều cô gái xinh đẹp, tài giỏi, quyền lực hơn cô theo đuổi. Vậy nên chính cô cũng chỉ mong anh ấy được hạnh phúc nhất có thể, chỉ cần cho cô một chút tình cảm trong số đó là được.

Đó là lý do tại sao cô lại lo lắng cho anh ấy. Thanh Tuyết, Nguyệt Sương thậm chí là Linh Nhi... những cô gái đó đều vô cùng đáng sợ, tính cách chiếm hữu mạnh, cô sợ Lâm Thần sẽ không thể chịu nổi được “cơn tức giận” của hai cô ấy mất.

Đúng là như vậy, hiện tại thì Nguyệt Sương và Thanh Tuyết đều đang vô cùng khó chịu, ghen tỵ với nhau, và cả hai bọn họ đều có chung một mục đích: Đi tìm Lâm Thần.

Mặc dù cách nhà Lâm Thần khá xa, thế nhưng hai người họ vẫn chẳng hề quan ngại mà đi thẳng đến. Dường như khi này chỉ có Lâm Thần xuất hiện mới có thể dập tắt được cơn tức giận của bọn họ.

Một tiếng sau...

Lâm Thần cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của yêu nữ Linh Nhi. Lúc này, trông cậu chẳng khác nào một con zombie cả. Thân thể ốm yếu, dáng đi loạng choạng, tay chân run rẩy cùng với biểu cảm mệt mỏi đến cùng cực...

Cậu không thể hiểu nổi là tại sao Linh Nhi lại có một sức lực ẩn lớn như thế. Nếu không phải là do có việc rất gấp thì cô ấy sẽ còn làm tiếp chuyện đó với cậu. Đến khi đó thì cậu thậm chí sẽ phải nhập viện vì kiệt sức mất.

Cố gắng lết ra ngoài sân, nhìn lên bầu trời, ánh nắng ban mai mùa xuân chiếu vào người khiến cho cậu cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cậu đang tận hưởng giây phút quý giá sau khi phải thỏa mãn hai cô yêu nữ.

“ Nắng xuân thật là đẹp, thật là thoải mái” Lâm Thần giang hai tay của mình, mặt hướng lên trời cảm nhận.

Cậu đứng đó một lúc lâu, một cảm giác thoải mái trải dài khắp người, cộng thêm xung quanh không có ai khiến cho cậu không tự chủ buộc miệng:

“ Các cô ấy thật là đáng sợ. Nếu như Thanh Tuyết cùng với mấy cô gái khác cũng như vậy thì...”

“ Thì sao hả anh?”

Đúng lúc này, hai bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước cửa, cả hai không tự chủ mà đồng thanh kêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK