Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cước giống như vũ bão hướng thẳng về phía Lâm Thần, trong ánh mắt của bọn họ nồng đậm sát khí. Dường như bọn họ nhất quyết muốn Lâm Thần phải trả giá cho hành động ngu xuẩn này.

Cả ba người bọn họ đều là bảo kê đi theo Trần Khải An, từ bé từng người đều đã được rèn luyện qua quân đội, trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến đấu gian khổ để có thể đứng được ở nơi này. Vậy nên, bọn họ rất tự tin với cú đạp của mình.

Từng cú đạp đều là kết tinh từ việc tập luyện gian khổ, sức mạnh phải nói là cực kỳ khủng khiếp. Một cú đạp căn bản người bình thường sẽ không thể nào đỡ được, huống chi đây tận ba người tung vào ba vị trí khác nhau.

Thấy Lâm Thần đứng yên đó, ba người bọn họ cười lạnh, vẻ mặt giống như nhìn bộ dạng của người chết ngay trước mặt, ánh mắt cay nghiệt cùng nụ cười thâm độc không hề che giấu. Cả ba người bọn họ chẳng hề coi Lâm Thần là một đối thủ cả...

Lâm Thần trên mặt chẳng hề lấy một chút biểu cảm nào, giống như coi mọi thứ trước mặt cậu chỉ là một cái gì đó không để tâm tới. Ba tên côn đồ thấy được cảnh này chắc chắn sẽ nghĩ rằng Lâm Thần đang giả vờ bình tĩnh, cố gắng bịt tai đánh chuông.

Thế nhưng, trái ngược hoàn toàn với những suy nghĩ của ba người này, Lâm Thần chẳng những không hề sợ những cú đá này, thậm chí cậu còn chẳng hề để tâm tới những cú đá đang tới gần mình. Cái cậu đang nghĩ đó chính là sự phí phạm đồ ăn.

Sinh sống khó khăn từ lúc nhỏ, vậy nên cậu đã được dạy là không được lãng phí đồ ăn. Thức ăn là thứ vô cùng quý giá, nó được đánh đổi bằng rất nhiều mồ hôi sương máu của người khác để làm ra chúng, thế nên cậu rất quý chúng, luôn luôn ăn thật sạch sẽ để tưởng niệm người làm ra chúng.

Mặc dù khi lớn lên, cậu cũng làm ra tiền, thậm chí số tiền đó cũng không phải con số nhỏ, thế nhưng bản tính không được lãng phí đồ ăn đó vẫn ăn sâu vào trong máu của cậu.

Đó cũng là lý do khiến cho cậu lúc này trở nên vô cùng tức giận. “Trời đánh tránh miếng ăn”, ấy thế bọn họ chẳng những dẫm đạp đồ ăn, thậm chí là không ngần ngại mà đạp bay chúng, nó chẳng khác nào đang chạm vào điều cậu vô cùng kiêng kị.

Vốn dĩ muốn đợi thêm vài hôm nữa để dò xét mấy tên này, dù sao cậu bại lộ thân phận ở nơi đây quá sớm cũng không tốt. Thế nhưng bọn họ đã muốn chết thì cậu cũng sẵn lòng đáp nguyện.

Giống như ngay lập tức, khi mà ba bàn chân bọn họ sắp chạm đến Lâm Thần, một cú đạp khác như cuồng phong đáp trả lại cả ba đòn tấn công của bọn họ.

Mặc dù động tác của ba tên này vô cùng nhanh, mạnh nhưng trong mắt Lâm Thần thì thật sự có rất nhiều sơ hở, mà mỗi sơ hở đều dẫn đến những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Cậu tung cú đá chính là đang lợi dụng chính điểm yếu chí mạng của bọn họ.

Cạch!!! Cạch!!!

Tiếng xương gãy vang lên. Không ngoài dự tính, từng tiếng kêu thảm phát ra bên trong toàn bộ canh phòng.

Giống hết một trò đùa, cả ba tên lúc nãy đều vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, không coi ai ra gì. Thậm chí khi tung cú đá, ánh mắt khinh thường Lâm Thần đến nhường nào... Bây giờ, cũng là ba người đó lại nằm trên sàn kêu cha gọi mẹ... Sự biến đổi này thật sự là quá lớn.

Thấy Lâm Thần chẳng hề có chút thương tổn nào, thậm chí còn dùng tay vỗ vỗ ống quần, một tên với cái đầu mào gà đỏ lừ nhìn Lâm Thần, ánh mắt không che giấu sự sợ hãi, hoảng loạn nói:

“ Mày...mày là thứ ác quỷ gì? Tại sao mày lại có sức lực lớn như vậy?”


Phải biết, một cước có thể đã gãy chân ba người thì thử hỏi sức lực phải khủng khiếp như thế nào? Nhất là khi cả ba người bọn họ đều từng rèn luyện trong quân đội.

Thế nhưng, giống như lời thoảng qua bên tai, Lâm Thần không hề trả lời, vẻ mặt lạnh lùng đi đến. Điều này khiến cho cả ba tên đều sợ như muốn hồn lìa khỏi xác, cơn đau hiện tại cũng chẳng sợ bằng Lâm Thần hiện tại.

“ Mày...mày muốn làm gì?” Cả ba người đều đồng thanh kêu lên...

Chưa kịp kêu hết câu, Lâm Thần dẫm một cước xuống sàn, để lại một vệt chân lõm sâu trong đó. Sau đó, vẻ mặt Lâm Thần đằng đằng sát khí nói với ba người:

“ Chúng mày không muốn chết thì im miệng lại!!!”

Lời nói như sấm sét giữa trời quang, toàn bộ ba tên đều bịt chặt miệng của mình, không cho bất kỳ tiếng động nào phát ra.

Lâm Thân giống như tử thần, từ từ đi qua bọn họ, nhẹ nhàng đi đến tên Trần Khải An đang kêu gào ôm miệng của mình.

Trong lúc đi qua, mặc dù cái đau luôn thúc giục bọn họ gào lên, thế nhưng cái đau này làm sao mà bằng nỗi sợ lúc chết được chứ. Nhìn cú dậm đến mức lún cả sàn kia, nếu mà bị trúng cú dậm đó thì người bọn họ chắc chắn sẽ thành đống thịt nhão.

Đi đến trước mặt Trần An, nhìn thấy hắn còn đang ôm răng của mình, đau đớn kêu:

“ Tên chó đẻ kia, mày chết chắc rồi... Nhất định tao sẽ lột da mày...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK