Mục lục
Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Tô Nhan sa thải thì chẳng khác nào là tử đường dành cho hắn. Hơn nữa, hắn còn rất nhiều tội lỗi chưa được tuôn ra. Tất nhiên với quyền lực của Tô Nhan cùng với vô số kẻ đang nhăm nhe vị trí này, không sớm hay muộn thì toàn bộ tội danh của hắn cũng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Khi đó thì chắc chắn thứ đang chờ hắn chính là nhà đá cùng với song sắt tăm tối.

Hắn không cam tâm, hắn không muốn toàn bộ quyền lực, tiền tài của hắn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát như vậy. Hắn phải làm cái gì đó! Hắn phải tự cứu lấy mình ngay lúc này.

Cũng may trời không phụ lòng hắn, có vẻ như chủ tịch ngày hôm nay đang bị ốm rất nặng. Hắn cũng đã tra ra rằng ngày hôm nay thư ký của cô ấy không có ở đây. Tất cả đều đã nằm trong dự tính của hắn.

Hắn là người vô cùng cẩn thận. Để đề phòng trường hợp hôm nay, hắn đã cử người vô hiệu hóa toàn bộ camera trong căn phòng chủ tịch. Hơn nữa, hắn còn bí mật gắn các camera quay lén ở các vị trí khó tìm kiếm.

Hắn còn tưởng mình sẽ phải dùng biện pháp mạnh, dù sao thì hắn cũng từng nghe Tô Nhan có luyện qua võ. Tuy nhiên nhìn trạng thái mệt mỏi, có thể đổ gục bất cứ lúc nào, hắn không tự chủ cười một cách dâm tà.

Tô Nhan mệt mỏi lê từng bước. Từ sáng, trán cô đã nóng rực, thân thể mệt rã rời thế nhưng cô vẫn cố gắng lết tới công ty để làm. Tính cách mạnh mẽ đã ăn sâu vào tiềm thức cô, cộng thêm nỗi đau từ việc bị phản bội của Lâm Thần khiến cho cô không muốn nhờ tới sự trợ giúp của bất cứ ai.

Ai dè cơn nhức đầu này càng ngày càng nghiêm trọng. Cô cảm giác như đầu mình nặng như một quả tạ, hai chân mềm yếu vô lực, đôi bàn tay run rẩy sắp rã rời. Dường như chỉ cần một cơn gió mạnh một chút thổi qua là có thể quật ngã cô bất cứ lúc nào.

Vận dụng hết sức lực mẹ sinh, rất lâu sau cô mới có thể lết được tới gần căn phòng của mình. Thế nhưng, ngay lúc này, trước mắt cô bỗng trở nên tối thui. Cả thân thể lảo đảo, không tự chủ đổ xuống, hôn mê bất tỉnh.

Lương Tuấn Khải sau khi đợi một lúc không thấy Tô Nhan động đậy, hắn ta khi này mới lộ diện. Vẻ mặt béo tròn nhăn lại, đôi môi trề cùng với hàm răng vàng úa do hút thuốc lá được lộ ra trông vô cùng đê tiện. Hai tay hắn xoa xoa, từ từ tiến tới Tô Nhan, vừa đi vừa ngắm nhìn thân thể đẫy đà của cô.

“ Tô Nhan ơi là Tô Nhan. Cô là chủ tịch thì đã sao? Chẳng lẽ tôi không chơi được cô.”

Giọng nói của hắn tràn đầy cao ngạo, hách dịch giống như chính hắn ta là kẻ thống trị mọi thứ ở đây. Hắn liếm môi mình, hai tay từ từ với tới Tô Nhan.

Ngay khi này, dường như cảm nhận được nguy hiểm, hai mắt của Tô Nhan chớp động. Mặc dù chỉ là chớp một cái, cộng thêm thân thể đang lâm bệnh, thế nhưng cô ấy vẫn có thể tránh thoát được bàn tay của Lương Tuấn Khải.

Tô Nhan sức lực đã đạt tới giới hạn, cô nhăn mặt, ôm đầu của mình, giọng nói ồm ồm vô lực:

“ Anh...anh...cút đi! Tránh xa ra khỏi người tôi!”

Nếu là khi trước, Tô Nhan nói câu này thì hắn sẽ cảm thấy run sợ, lăn càng xa càng tốt. Tuy nhiên hiện tại thì đã khác, Tô Nhan chẳng khác gì một con thỏ con yếu ớt không thể làm gì ngoài việc chờ thú dữ đến ăn thịt, hắn tất nhiên làm gì có chuyện sẽ tha cho cô ta.

Hắn từ từ cởi cúc, lộ ra bờ ngực đầy lông của mình, vẻ mặt thèm thuồng nhìn Tô Nhan, ánh mắt không ngần ngại nhắm tới những chỗ nhạy cảm của cô ấy, miệng cười khà khà nói:

“ Chủ tịch, sẽ như thế nào khi mọi người biết cô lên giường với một kẻ như tôi nhỉ? Nhất định sẽ rất vui phải không?”

Nói xong, hắn nhìn thấy Tô Nhan chỉ biết giãy giụa, dùng những động tác vô lực chống trả, điều này khiến cho hắn càng có hứng thú. Một tay của hắn nhanh chóng xé toạc một miếng vải tất chân của Tô Nhan, sau đó đưa lên mũi hít thật sâu, cảm khái:

“ Thật là thơm...khà khà... đúng là mùi vị của trinh nữ có khác.”

Tô Nhan hữu khí vô lực chỉ biết chống trả trong vô vọng. Cô hoảng sợ tột độ, nước mắt không ngừng tuôn ra. Chẳng lẽ cả cuộc đời cô lại bị hủy hoại trong tay lão già bẩn thỉu trước mắt ư. Cô không cam lòng, thật sự không cam lòng !!!

Nhìn thấy tên Lương Tuấn Khải cầm lấy miếng vải của mình, đôi môi bẩn thỉu, cái múi dính nước nhờn hít hà với vẻ mặt dâm dê đó, cô trong lòng buồn nôn đến cực điểm. Cô không thể chịu nổi như vậy. Thế nhưng cơ thể cô lại không cho phép cô làm gì khác. Rất nhanh, cô đã mất ý thức chìm vào giấc ngủ.

Trước khi mất ý thức, trong đại não cô lại nhớ về Lâm Thần. Nghe thật là buồn cười phải không?

Lương Tuấn Khải sau khi hít hà một hơi, hắn muốn quay sang định đe dọa tiếp Tô Nhan. Dù sao thì hắn phải khiến cô ta sợ hãi, cầu xin hắn tha thiết thì mới có vị chứ. Tuy nhiên, thật buồn khi cô ta lại ngất đi lúc này.

Mảng đùi trắng nõn như tuyết lộ ra, hắn nhanh chóng lấy chiếc máy quay nhỏ đã chuẩn bị đặt lên chiếc bàn gần đó, cài đặt chất lượng cao nhất. Đây là video để đời của hắn, cũng là video để khiến cho hắn có thể lên mây. Vì vậy nên phải quay một cách tốt nhất.

Hắn đảm bảo khi quay xong, Tô Nhan sẽ mặc cho hắn sai bảo. Rồi sau này, cả công ty tập đoàn to lớn trên sẽ thuộc về hắn. Mỗi đêm, hắn sẽ từ từ hành hạ cô ta, để khiến cho cô ta hối hận khi dám để hắn chịu tổn thất lớn như vậy.

Tháo chiếc áo choàng ra, một thân hình tròn trịa như quả bóng xuất hiện. Hắn không ngần ngại đi đến sát Tô Nhan, định hành xử luôn tại đây.

Tay hắn đang định chạm vào hai quả đồi của Tô Nhan thì đột nhiên, một âm thanh đầy phần băng lãnh xuất hiện đằng sau:

“ Ông cũng to gan nhỉ, dám động tay tới chủ tịch!”

Giật mình, Lương Tuấn Khải chỉ kịp kêu: “ Ai?” trước khi bị ăn trọn một cú sút thẳng vào mặt của Lâm Thần.

Bị ăn trọn cú đạp, Lương Tuấn Khải mặc dù nặng nề nhưng cũng bị bay xa 3-4 mét. Cả khuôn mặt be bét máu, hàm răng bị lệch nghiêm trọng trông vô cùng thảm thiết.

Lương Tuấn Khải mặc dù cực kỳ đau đớn, hai tay ôm chặt lấy mặt nhưng cũng không ngăn được sự tức giận của mình mà gào lớn:

“ Mày...mày là ai? Mày biết tao là ai không! Tao sẽ giết chết mày!”

Dù hàm lệch nghiêm trọng do cú sút ban nãy nhưng những lời này Lâm Thần vẫn nghe rõ. Tuy nhiên, trái lại với những kẻ khác là sẽ đối chất thì Lâm Thần chọn cách rất đơn giản. Đó chính là động thủ.

Không hề nương tay, cũng chẳng ngần ngại máu me, cậu tung từng cú đạp thẳng vào vị trí hiểm của Lương Tuấn Khải. Đây có thể là lần đầu tiên, Lâm Thần ra tay ác độc như vậy.

Trong lòng Lâm Thần tràn ngập lửa giận. Chủ tịch Tô Nhan là ai? Đó là người cậu vô cùng kính trọng, sùng bái, là người từng giúp đỡ cậu rất nhiều. Một cô gái tôn kính, không bao giờ làm hại ai, thánh khiết như vậy , Ấy thế mà tên khốn khiếp này muốn vấy bẩn cô ấy. Điều này làm sao có thể khiến cậu bình tĩnh được chứ?

Từng quyền nện ra khiến cho Lương Tuấn Khải chỉ biết kêu lên giống như lợn bị cắt tiết. Tiếng kêu thê lương, máu đầm đìa tung bay khắp phòng.

Vì tiếng kêu quá lớn, cộng thêm đây là căn phòng chủ tịch nên rất nhanh đã có bảo an tới. Lâm Thần mặc dù rất khỏe thế nhưng cũng không thể chống lại được rất nhiều bảo vệ, an nịnh tập hợp. Cậu bị áp chế xuống, thế nhưng ánh mắt vẫn đỏ ửng như chưa giải được mối hận.

Sự việc bắt đầu làm lớn, Lâm Thần bị áp giải về đồn cảnh sát về tội cố ý gây thương tích. Vì camera đã bị vô hiệu nên cậu hiện tại đang trọng trạng thái rất nguy, có thể đối mặt với án tù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK