Lâm Thần tưởng mình nghe nhầm lần nữa, cậu lại hỏi lại Thanh Tuyết :
-Cô chủ bảo Thần làm gì ???( từ bây giờ sẽ xưng thần- cô chủ để phù hợp)
Thanh Tuyết giơ một chân đưa đến trước mặt Lâm Thần, cười khinh bỉ nói :
-Ngươi không lẽ không muốn ban thưởng sao.
Ta cho phép ngươi được “Liếm chân” ta.
Lâm Thần ngây ra như phỗng.
Cô nàng này bị gì vậy.
Cậu giả vờ không nghe thấy, đứng dậy cúi chào lễ phép:
-Thưa cô chủ ! Việc của thần đã xong ! Chúc cô chủ ngủ ngon!
Thanh Tuyết thấy Lâm Thần giả vờ không nghe thấy cô nói, cô nổi giận.
Cô định kêu Lâm Thần ở lại nhưng chưa kịp nói gì cậu ta đã chạy đi mất.
-Thật là tức chết ta !!!
Thanh Tuyết nói lên, thực sự cô chưa bao giờ xấu hổ như này hôm nay.
Lâm Thần cô bắt làm gì hắn ta đều làm tốt, thậm chí là xuất xắc.
Nhưng lúc cô định cho rằng Lâm Thần cuối cùng cũng chỉ bị cô cho xoay vòng, nhưng không, cô định làm khó Lâm Thần thì Lâm Thần có đủ cách để “phản công” lại.
Mang theo nỗi uất ức vô cớ, Thanh Tuyết một mình đi vào phòng của mình.
Cô cầm mấy con gấu trên giường ném loạn xạ.
Thực sự cô chưa thấy ai khó đối phó như tên này, hắn ta thật đáng ghét !!!.
Nhưng Thanh Tuyết cũng rất hiếu kỳ đằng sau mặt nạ sẽ là một khuân mặt như thế nào.
Trong suốt những lúc cô nhìn Lâm Thần, hắn ta lúc nào cũng đeo mặt nạ cả, thực sự mặt anh ta có cái gì “kinh khủng” sao.
Thanh Tuyết gọi điện thoại cho ông của mình.
Cô lúc đầu hỏi thăm sức khỏe của ông mình, sau đó cô mới hỏi vào vấn đề chính:
-Ông ơi! Tại sao ông lại cho tên kia làm vệ sĩ của con.
Con lớn rồi có cần vệ sĩ đâu ạ!
Ông Thanh Tuyết cười ha hả, nói vui:
-Cháu của ta rất xinh đẹp, mà ta sợ cháu gặp nguy hiểm nên ta mới cố gắng xắp xếp cho cháu một người vệ sĩ đó.
Nghe thấy ông mình cười vui vẻ, Thanh Tuyết nũng nịu:
-Nhưng hắn ta đáng ghét lắm ! Lại còn lạnh lùng với không làm theo cháu nữa.
Mà hắn ta cũng chả biết làm gì cả ???
Nghe vậy, ông của Thanh Tuyết biết là cô đang “dỗi”.
Ông cũng đã tra qua người mà bắt Lâm Thần là ai, nhưng không ngờ người đuổi theo Lâm Thần lại là vệ sĩ của đại tiểu thư Linh Nhi.
Tuy là ông cũng không sợ người này nhưng ông biết người này cực kỳ nguy hiểm, lại còn cầm trong tay rất nhiều quyền lực.
Thực sự tuổi trẻ đã mang danh tiếng cực lớn như vậy, đến ông cũng không làm được.
Được một đại tiểu thư nhìn trúng lại còn truy đuổi một cách gắt gao như vậy, thực sự Lâm Thần này không phải là một con người tầm thường, hơn nữa Lâm Thần còn trốn thoát được.
Ông tin chắc rằng Lâm Thần đang tức giận với cách hành xử với cháu gái mình.
Ông Thanh Tuyết nói với Thanh Tuyết:
-Ông vài ngày nữa sẽ về ! Lúc đó người đó sẽ rời khỏi đây ! Cháu mấy hôm nay ông không có nhà thì hãy nghe lời người vệ sĩ kia nha! Thực sự ông phải mất nhiều công sức lắm mới mời được cậu đó!
Thanh Tuyết thấy ông mình còn khen tên đó.
Lòng cô khó chịu nói:
-Ông ơi ! Thực sự cháu không muốn ở cùng tên đó thêm một giây nào nữa.
Ông cố gắng quay trở về đi!!!
Ông Thanh Tuyết thở dài, nói :
-Được rồi! Được rồi ! Ông sẽ quay trở về sớm ! Cháu yên tâm !
Thanh Tuyết nghe thấy thế, lòng cảm thấy vui , nói:
-Ông đối với cháu là nhất !!! Hihi...
-Được rồi! Ông có chuyến công tác, hẹn gặp lại cháu sau.
Thanh Tuyết trong lòng mong chờ từng ngày ông mình về.
Lên mạng, cô nhìn thấy trên trang báo đang đưa tin về một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ký kết một hợp đồng rất lớn.
Tuy là cô không thấy được mặt cô đó vì người ký chỉ là đại diện nhưng cô rất ngưỡng mộ con người như thế này.
Vừa có tài lại có sắc, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Khuân mặt mỉm cười nhìn bản tin thì cô mới biết người đó tên là Linh Nhi( Edit: Lâm Thần chọc phải nhân vật hơi lớn).
Mà Thanh Tuyết còn biết một việc là Tiểu Thư Linh Nhi sẽ ở trong nước một khoảng thời gian để hoàn thành nốt việc cá nhân( edit : Bắt main chứ làm gì”).
Cô rất mong một ngày sẽ gặp được người đó, đúng là “thần tượng” trong mơ của cô, một cô gái đứng lên bằng chính sức lực của mình.
Mang trong mình niềm hi vọng xa vời, Thanh Tuyết chìm vào giấc ngủ say.
Cô chỉ cần nhìn mặt Lâm Thần hai ngày nữa thôi là được rồi.
Lâm Thần ngồi trong phòng bắt đầu tập thể dục, cậu có thói quen tập thể dục trước khi ngủ và sau khi dậy.
Thực sự cái cô tiểu thư này hành cậu quá nhiều,
Cộng thêm việc cậu phải sắp xếp hàng tá công việc ngày mai khiến cho cậu khá đau đầu.
Những người hầu trong nhà ân cần hỏi cậu, cậu cũng cảm thấy đỡ đi phần nào.
Mãi lúc đêm muộn, Lâm Thần mới được đặt chân lên giường làm một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, trời sang tinh mơ, khi mà sương mù vẫn chưa tan, Thanh Tuyết đã dậy, cô hôm nay dậy sớm hơn thường ngày để chuẩn bị đi bắt lỗi Lâm Thần, cô biết là giờ này rất hiếm ai có thể dậy được.
Cô muốn để Lâm Thần cảm thấy xấu hổ vì đã dậy còn muộn hơn cả chủ nhân của mình.
Mặc một chiếc áo ngủ, cô không kịp thay mà chạy xuống tìm Lâm Thần, nhưng cô tìm mãi không thấy Lâm Thần.
Lòng Thanh Tuyết cảm thấy vui vẻ lạ thường, cuối cùng cô cũng có cái cớ để bắt nạt tên này.
Mang theo khuân mặt có vẻ tức giận, Thanh Tuyết đi tìm Lâm Thần, nhưng cô tìm hoài không thấy đâu, Thanh Tuyết cuối cùng đi đến phòng ngủ của Lâm Thần.
Cô cứ tưởng phòng Lâm Thần sẽ rất bừa bộn nhưng cô đã sai.
Phòng Lâm Thần rất sạch sẽ, ngăn nắp và cực kỳ đơn giản.
Thực sự nó quá đơn giản làm cho Thanh Tuyết cảm thấy không quen, cả căn phòng chỉ có đúng một chiếc giường và một cái bàn chứa rất nhiều sách.
Thanh Tuyết không ngờ Lâm Thần lại yêu sách đến vậy, cả một tủ sách cô nhìn còn choáng váng.
Lâm Thần thực sự là con người đơn giản như vậy sao???
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì có một tiếng động từ bên ngoài, Thanh Tuyết giật mình rời khỏi phòng.
Cô nhanh chóng ra ngoài thì thấy Lâm Thần chạy vào với vẻ mặt toát mồ hôi, Thanh Tuyết nghi hoặc hỏi :
-Sáng sớm ngươi đã đi đâu vậy ???
Lâm Thần khá bất ngờ khi cô tiểu thư này dậy sớm như vậy.
Lâm Thần lễ phép trả lời:
-Thần sáng sớm thường hay tập thể dục.
Thanh Tuyết cảm thấy xấu hổ, không ngờ cô mới dậy thì người ta đã dậy từ lâu lắm rồi.
Cô nói với giọng đanh đá:
-Ta mới dậy ! Ngươi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta!
Lâm Thần cũng quen cảnh này rồi, cậu cúi chào rồi bắt đầu một ngày phiền toái với mình.
Thanh Tuyết nhìn Lâm Thần đổ mồ hôi mà tim cô đập nhanh một cách lạ thường: “Sao hắn ta có vẻ soái thế nhỉ???”
Thanh Tuyết nghỉ ngẩn ngơ rồi mới nhớ ra là mình còn mặc đồ ngủ, cô nhanh chân chạy vào phòng thay một bộ đồ mới.
Sau khi ăn sáng xong, cô đi ra ngoài thì thấy Lâm Thần định đi theo mình.
Thanh Tuyết gằn giọng nói:
-Ngươi cấm được đi theo ta!!!
Lâm Thần lễ phép đáp:
-Thần đi theo là để bảo vệ cô chủ theo đúng lời ông cô nói ! Xin cô hiểu cho !!!
Thanh Tuyết tỏ vẻ khinh bỉ nói:
-Ngươi mà bảo vệ được ta !!! Haha...!!! Ngươi bảo vệ ngươi còn chẳng được mà còn đi bảo vệ người khác...!Ta không cần ngươi bảo vệ.
Nói xong một tràng sỉ nhục Lâm Thần, Thanh Tuyết bước lên xe riêng rời đi.
Để lại Lâm Thần vẫn đang đợi đằng sau cô.
Thực sự Lâm Thần cũng chẳng rảnh rỗi đến mức phải quỳ xuống xin người ta.
Nhưng mà lão già đã nói chuyện với cậu là hôm nay Thanh Tuyết cần dự một buổi tiệc quan trọng, mà người ham muốn sắc đẹp của cô ấy thì nhiều nên ông ấy muốn giao việc bảo vệ rất quan trọng này cho Lâm Thần.
Lâm Thần lúc đó cũng không phàn nàn gì, nhưng cô nàng này lại làm Lâm Thần chẳng còn lời gì để nói.
Lâm Thần cảm giác hôm nay sẽ khá là mệt mỏi đây.
Cậu vào trong phòng mình, lấy một bộ đồ áo choàng đen, cậu cũng được ông ấy đưa phòng một chiếc chìa khóa ô tô và một thẻ đen.
Lâm Thần vào trong xe, hóa trang, thay đổi quần áo, đổi giọng và bắt đầu đi đến bữa tiệc đó.
Lâm Thần trông bây giờ rất bí ẩn và nguy hiểm, cậu đang phải làm một nhiệm vụ khá là khó.
Đây chắc chắn sẽ là một ngày rất đáng nhớ đối với Thanh Tuyết ( lời tác giả)
P/S: Cảm ơn đạo hữu đã ủng hộ TLT, ta sẽ ra chương đều đặn hơn.
Cảm ơn các độc giả.
Danh Sách Chương: